TRần Lương cười cười: “Ai bảo chúng ta đồng bệnh tương liên?”
“Cô ấy của anh nhất định rất đẹp.” Liêu Phàm tò mò nói.
“Không, không đẹp bằng em.” Trần Lương nhớ lại khuôn mặt của Cố Tương, nhẹ nhàng nói: “Anh chỉ là vương bát xem đậu xanh, nhìn đôi mắt thôi.”
“Anh gặp qua mỹ nữ không đếm được, nhưng không hiểu sao chỉ đặt Cố Tương trong lòng.
...
Tiếu Nhiễm bị Cố Mạc đưa tới khách sạn, cho rằng lập tức gặp được mấy vị trưởng bối, không nghĩ tới lại bị đưa vào trong phòng.
“Đây là để làm gì?” Tiếu Nhiễm bồn chồn hỏi han.
Cố Mạc thần bí nháy mắt với cô: “Giu bí mật.”
Nói xong, Cố Mạc liền đi.
Tiếu Nhiễm còn đang đập mạnh và loạn nhịp, đã bị hai người thợ trang điểm kéo qua.
“Sao các người lại kéo quần áo của tôi?” Tiếu Nhiễm che ngực né tránh.
“Đương nhiên là muốn thay quần áo.” Một người cười trả lời.
“Thay quần áo gì?” Tiếu Nhiễm càng thêm khó hiểu.
Thấy bà nội vẫn còn phải thay quần áo?
Lúc này, một người thợ trang điểm khác mang áo cưới tới.
Tiếu Nhiễm kích động trừng to hai mắt: “Không là... không phải...”
“Chính là áo cưới.” Người thợ trang điểm mang áo cưới đến cười trả lời.
Tiếu Nhiễm như tạm dừng suy nghĩ, đại não thiếu dưỡng khí, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Chẳng lẽ Cố Mạc còn có bất ngờ lớn hơn chờ cô?
Cô cúi đầu, nhìn nhẫn kim cương trên tay, hốc mắt bắt đầu ẩm ướt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2236900/chuong-1562.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.