Bạc Tử Sâm đẩy cửa bước vào . Ngay lập tức mùi rượu nồng nặc cùng âm thanh như muốn nổ trời đất đập thẳng vào tai . Đến cả Bạc Tử Sâm còn phải giật mình trước năng khiếu ca hát của Đoàn Ân .
Lý Mộ bịt tai lao lên giật luôn cái mic trong tay Đoàn Ân, đồng thời tắt nhạc . Lần đầu tiên trong đời anh ta cảm thấy nghe tiếng chó sủa còn hay hơn .
Bạc Tử Sâm nhanh chóng nhìn thấy Lâm An đang ngồi trên sô pha ngả ngả nghiêng nghiêng cúi gằm đầu làm mái tóc đen xõa xuống che đi khuôn mặt . Anh sải bước dài, còn khế nhướng mày liếc đến đống chai rỗng trên bàn .
Nhìn cái đầu nhỏ lắc qua lắc lại, ánh mắt cong hình lưỡi liềm đầy sự cưng chiều. Anh quỳ một chân xuống sàn, cất giọng trầm ấm khẽ gọi:
"An An "
Nhưng Lâm An đã say quắc cần câu không nghe thấy gì . Tửu lượng của cô vốn kém, nhìn đống chai rỗng trên bàn đủ hiểu giờ cô đang trong tình trạng thế nào .
Bạc Tử Sâm đưa tay đỡ trán cười cười . Anh không ngờ Lâm An khi say lại khác biệt với Lâm An tỉnh táo lớn đến thế. Đáng yêu chết người .
Bạc Tử Sâm luồn tay qua làn tóc đen nâng gương mặt cô lên . Nhưng khi Lâm An ngẩng mặt dậy anh lại sững người, bàn tay đang đặt dưới cằm nhỏ khựng hẳn lại, cả người đơ cứng .
Trên khuôn mặt nhỏ yêu kiều ửng đỏ vì men rượu là những giọt nước mắt lăn dài .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-luoi-tinh-vo-yeu-khong-de-choc/3737117/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.