Lâm An vẫn còn nhớ rõ buổi chiều hôm cô xuất viện về Manila . Thấy Bạc Tử Sâm đứng im cạnh xe, cô liền hỏi :
" Anh không về cùng em à ?"
Bạc Tử Sâm nắm chặt bàn tay cô, ánh mắt cưng chiều dịu dàng nói :
" Ừ . Xưởng còn chút việc cần anh giải quyết . Ngoan xong việc rồi anh về ."
Lâm An bật cười . Sao anh cứ như xa nhau cả tháng vậy . Rồi cô tạm biệt anh lên máy bay không chút nghi ngờ .
Nhưng không thể ngờ anh thế mà nói dối cô . Anh vì muốn cô an toàn nên mới đưa cô về Manila . Điều này cô hiểu . Nhưng rõ ràng anh có thể nói với cô nguyên do thật sự mà . Cũng đâu phải cô sẽ ngăn cản anh, mè nheo đòi ở lại đâu . Lâm An tự biết bản thân mình thế nào, nhìn đống thương tích bản thân mang cô cũng tự biết mình sẽ làm điểm yếu của anh nếu ở lại . Cớ sao anh phải nói dối cô như thế ?
Lâm An nhìn Bạc Tử Sâm đang để trần thân trên cho bác sĩ xử lí vết thương mà lòng đau quặn lại . Những vết bầm tím, vết dao đâm, vết đạn bắn đan xen khối thịt cơ bắp . Cô không biết phải diễn tả tâm trạng mình lúc này như thế nào nữa . Đau lòng có, tức giận có, mất bình tĩnh có ,....Lúc Bạc Tử Sâm vội vàng chạy đến chỗ cô, đáng ra cô định mắng anh một trận vì dám lừa cô nhưng khoảnh khắc thấy người anh chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-luoi-tinh-vo-yeu-khong-de-choc/3734232/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.