Vừa xuống máy bay bốn người được quản gia Charlot đã đứng đợi sẵn đón về biệt viện .
Khi ba chiếc xe đen nối đuôi nhau tiến vào cổng lớn rồi dừng lại trước cửa,
đợi ba người Trần Tĩnh, Chu Hi Nhiên và Chu Hi Thành đi vào trước, quản gia Charlot mới gọi cô lại :
" Cô Lâm, đợi chút đã "
"Dạ.."
Lão quản gia chắp hai tay phía sau hơi cong mắt, giọng khàn khàn hỏi :
" Tôi có thể mời cô một tách trà chứ ? "
Lâm An dù mệt mỏi nhưng vẫn khẽ cười đáp ngay :
' Vâng tất nhiên rồi ạ"
Rồi Charlot khom người làm động tác mời . Lâm An mỉm cười cùng ông quản gia vòng ra phía sau, men theo con đường lát đá tới đình nghỉ mát .
Quản gia Charlot đã lớn tuổi, tóc trắng gần như nhuộm kín cả đầu . Ông rót một tách trà cho cô trước rồi mới vào thẳng vấn đề hỏi :
" Vết thương của cô không sao chứ ?"
Lâm An không uống chỉ vân vê lý trà trong tay . Cô nhẹ giọng đáp lại :
'Dạ vết thương nhỏ thôi . Cháu không sao
Lão quản gia nghe vậy cũng không thấy nhẹ lòng mấy . Ông lại nói tiếp :
" Thân là cha mà lại không biết dạy dỗ con gái cho tốt, là lỗi của tôi . Thay mặt nó tôi thật lòng xin lỗi cô . "
Nói rồi quản gia Charlot bỗng đứng dậy cúi gập người làm Lâm An giật mình đứng dậy theo . Cô với vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-luoi-tinh-vo-yeu-khong-de-choc/3728652/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.