Cuộc điện thoại kết thúc . Lâm An đặt lại điện thoại lên bàn . Chân cô như bị cái lạnh từ sàn nhà đóng băng, cô đứng im, đôi mắt nai trong trẻo giờ lại đượm buồn, trên lông mi dài cong vút còn vương ánh nước .
Cô nên gọi kia là giấc mơ đẹp hay ác mộng đây ? Nó giúp cô được nhìn thấy bóng dáng người thân nhưng đồng thời cũng để lại ám ảnh khiến cô day dứt không thôi .
Tiếng thở dài khẽ vang lên cô đưa tay day day trán rồi cười thầm . Thà như thế còn hơn, ít nhất thì cô còn vẫn còn được gặp lại Lâm Vũ ...ít nhất.. là như vậy.
Tiếng thở dài lại vang lên, nặng nề và mệt mỏi hơn .
sao lại thở dài ?"
Lâm An giật mình quay đầu lại .
Giọng nói trầm ấm phát ra từ người đàn ông đang bước tới . Áo choàng bung mở theo từng bước chân .
Cô miên man suy nghĩ đến mức không nhận ra có người bước vào .
Bạc Tử Sâm sải bước lớn đến bên, anh chú ý đến đôi chân trần và ...ánh mắt buồn của cô . Hai tay đặt trên eo bế bổng cô lên đi đến ghế . Anh sờ đôi chân đã lạnh toát mà nhíu mày, ngước lên lại thấy đôi mắt nai khác thường, bao nhiêu lời muốn nói lại thôi, chỉ dịu giọng hỏi :
"Anh làm em thức giấc à ?"
Lâm An ngồi trong lòng anh chỉ im lặng khẽ lắc đầu . Cô không lên tiếng, tựa đầu vào lòng anh nghịch nghịch móng tay .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-luoi-tinh-vo-yeu-khong-de-choc/3652371/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.