Lộ Nguyên vốn là người thẳng thắn vô tư nên khi thấy anh miệng tự bật thốt gọi " anh rể " . Còn tự thấy bản thân nói đúng .
' khụ khụ khụ "
Lâm An đang hớp sữa nóng cũng bị ho sặc sụa . Cô đặt vội cốc sữa trên bàn, một tay đưa lên che miệng tay họ không ngừng . Hai mắt cô hơi ánh nước đỏ dần lên liếc Lộ Nguyên ngồi đối diện .
' chị sao đấy ? Sao uống sữa cũng không xong vậy ?"
Tại ai ?
Lâm An định đưa tay với khăn giấy thì Bạc Tử Sâm đã bước xuống từ bao giờ đưa khăn cho cô . Anh còn ân cần vuốt lưng giúp cô .
Lộ Nguyên thấy cảnh này thì mặt hớn hở như đợi ăn kẹo mừng . Cơm chó sáng sớm nó bụng thật . Cậu còn chăm chú nhìn anh rể đang săn sóc Lâm An thì bỗng nhận được ánh mắt của Bạc Tử Sâm làm sống lưng rùng mình . Vẻ mặt anh chẳng biểu lộ vui hay không vui nhưng Lộ Nguyên thấy e dè trước Bạc lão đại nên nhanh chóng tạm biệt rồi cáo từ .
Không lâu sau Lâm An và Bạc Tử Sâm cũng rời khỏi biệt viện .
" Em muốn tới đâu ?"
" tùy ý đi '
'vậy tới xưởng trước đi "
' tới xưởng ? '
Lâm An hơi nghi hoặc hỏi lại . Từ bao giờ mà xưởng vũ khí TS trở thành địa điểm thăm quan vậy ?
có thứ muốn tặng em
Lâm An nghe vậy chỉ " à" một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-luoi-tinh-vo-yeu-khong-de-choc/3645828/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.