Dương Thừa Dũy không ngờ cả Dương Minh cũng đang ở đây. Ông có chút mất tự nhiên nhìn Dương Kỳ và Dương Minh đang nhìn thẳng vào mình. Giống như sự xuất hiện của ông ở đây là một cái gì đó cực kì lạ lẫm lắm vậy. Mà kể ra thì cũng phải thôi, tám năm trời, số lần ông gặp Dương Kỳ đếm trên đầu ngón tay, mỗi năm vào ngày mừng thọ của ông, Dương Kỳ đều ghé qua một lát rồi rời đi đúng phép, còn lại ông chưa bao giờ chủ động tìm cậu. Thế nên Dương Thừa Dũy xuất hiện ở đây càng làm cho Dương Kỳ thêm khó hiểu.
- Bố...!
Dương Minh hơi bất ngờ, ngạc nhiên thốt lên một tiếng gọi Dương Thừa Dũy mà Dương Thừa Dũy không biết nên vào hay đi. Ông mở cửa bước vào, Dương Minh vội đứng dậy đưa ghế cho ông rồi đứng bên cạnh.
- Con định đi đâu đấy à?
- Con định đi gặp bác sĩ một chút, để hỏi thêm là Dương Kỳ nên ăn gì. Con mua cháo đút cho em ấy nhưng không nuốt được.
- Hay để bố đi cho.
- Bố để con đi cho, bố cứ ở lại hỏi han em ấy. À.....Em ấy không nói được, chỉ có thể viết thôi nên bố kiên nhẫn một chút nhé.
Nói thực lòng thì Dương Minh rất vui vì cuối cùng Dương lão gia cũng tỏ ra quan tâm nhiều hơn rồi. Anh vốn tưởng con người sắt đá, cứ nhắc như ông sẽ chẳng bao giờ hỏi han đến Dương Kỳ một câu đâu. Dương Minh cười cười rồi cần áo vest rời đi, để lại Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-luoi-tinh-cua-lao-dai-hac-bang/2907159/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.