Dương Kỳ ghi vội lên giấy rồi đưa cho Dương Minh, bảo rằng ngày mai cứ nhờ y tá, còn dặn Dương Minh về nhà nghỉ ngơi để còn đi làm, cậu ở một mình vẫn được.
- Anh sẽ tranh thủ về nhà một chút rồi lát lại vào đây, còn sáng ngày mai anh sẽ sắp xếp, nếu không được anh sẽ nhờ y tá, em yên tâm.
Dương Kỳ cảm thấy không thể lay chuyển nổi Dương Minh đâu, cậu gật gật đầu mỉm rồi nhìn anh. Dương Thừa Dũy đứng dậy nhìn hai anh em, hoàn toàn không biết nên nói như thế nào để rời đi cả.
- Bố ra ngoài trước nhé, Dương Minh ở lại chăm em con, lát ra ngoài gặp bố một chút.
Đợi Dương Thừa Dũy đi rồi, Dương Kỳ mới lay lay cánh tay của Dương Minh, nhìn anh đầy ái ngại. Dương Minh thừa biết cậu đang sợ điều gì, anh vỗ vỗ lên bàn tay trấn an cậu rồi đỡ cậu nằm xuống giường, cẩn thận đắp chăn lại rồi dặn cậu nghỉ ngơi.
- Em nghỉ ngơi đi nhé, anh ra ngoài gặp bố một chút rồi tranh thủ về nhà. Lát nữa anh sẽ quay lại, Anh cũng sẽ dặn người trông chừng em nên yên tâm. Còn về phần bố thì không sao đâu, anh lo được.
Dương Kỳ không biết làm gì ngoài gật đầu tin tưởng anh, cậu nhìn Dương Minh lấy áo vest rời khỏi rồi nhớ lại lúc nãy Dương Thừa Dũy ở đây, tâm tình một lần nữa rơi vào phức tạp.
Trước khi ra về, Dương Minh gặp bác sĩ thêm một lần nữa, anh hỏi han qua thêm tình hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-luoi-tinh-cua-lao-dai-hac-bang/2907156/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.