***
Chương 78: Tôi sắp phát điên rồi
Ngay khi Thương Vân Tú nhào ra ngoài cửa sổ Phó Vinh Khanh đã biết y định làm gì, hắn nhào tới nhưng vẫn chậm một bước.
Ô tô vừa mới lăn bánh, lực quán tính hơi lớn, Thương Vân Tú rơi xuống đất lăn nửa vòng mới ngừng lại, bàn tay chống dưới đất rướm máu, bùn đất dính vào không thấy rõ vết thương. Đầu gối của y cũng bị thương, may mắn là không gãy xương hay chấn thương nào nghiêm trọng hơn.
"Đau quá..." Thương Vân Tú không nói là đau chỗ nào, y chủ động nhào tới, cánh tay quấn chặt lấy cổ của Phó Vinh Khanh: "Anh đưa em trở về là muốn tránh mặt em đến khi nào? Nếu thật sự muốn cắt đứt cũng phải nói rõ ràng... Chỉ cần anh nói không thích, em sẽ..."
"Em nên bị tôi đánh cho một trận!"
Thương Vân Tú không muốn đi bệnh viện, vết thương cũng không nghiêm trọng đến mức cần đến bệnh viện một chuyến. Y sợ Phó Vinh Khanh đưa mình đến viện, sau đó báo cho Tứ Lâm Công quán rồi phủi mông bỏ đi.
Giày vò một hồi, Phó Vinh Khanh đưa người về biệt thự Dương Lâm, Thương Vân Tú không cho người khác chạm vào, chỉ cho Phó Vinh Khanh đụng vào mình.
"Sao lại không mắng em?" Thương Vân Tú nhìn vào lòng bàn tay mình. Khử trùng là đau đớn nhất nhưng hai năm qua y đã không còn sợ cảm giác đau này nữa, lông mày cũng không nhíu lại chút nào.
"Nào dám, mắng rồi em lại nhảy lầu, tôi không bồi thường nổi."
Thương Vân Tú nghe rất rõ mấy câu nói nhảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-dung-mao-nguoi/5045667/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.