***
Chương 52: Thật ra tôi là như vậy
Phó Vinh Khanh thở hổn hển, đi thẳng không quay đầu lại. Thương Vân Tú đã hạ quyết tâm, hắn giận cũng tốt, buồn bực cũng được, cứ tách nhau ra một khoảng thời gian trước đã. Chờ đến khi mình im lặng chữa khỏi vết thương rồi sẽ dỗ người sau.
Nhưng chỉ nhìn bóng lưng người kia, trong lòng y lại chua xót khó yên, đứng dậy cùng đi ra ngoài cửa. Nhị gia đi rất dứt khoát, chiếc xe vừa rồi còn đỗ ở cổng đã biến mất.
Thương Vân Tú đứng một lúc rồi đi lên văn phòng trên lầu, lấy sổ sách trong khách sạn ra, kiểm tra từng cái một. Tối đến Phúc Tường tới nhắc nhở y ăn cơm, bệnh viện cũng đang chờ y quay lại thay thuốc.
"Cậu chủ Hồng về rồi." Phúc Tường nói: "Gã đang làm việc bên ngoài, sai người nói lát nữa sẽ đến đây gặp ngài."
Thương Vân Tú dừng bút: "Gã về rồi, cha gã đâu?"
Phúc Tường: "Không thấy ông chủ Hồng, chắc chờ hội nghị thương nghiệp kết thúc rồi về luôn."
"Tôi không gặp Hồng Tề Bách."
Thương Vân Tú lạnh nhạt từ chối, tiếp tục viết sổ sách, cũng không đáp lại chuyện ăn cơm thay thuốc của Phúc Tường.
Qua thêm mười mấy phút, Phúc Tường lại đến nhắc nhở, cậu ta phát hiện y đã xử lý sổ sách xong, đang tìm chuyện khác làm.
Thương Vân Tú lấp đầy tất cả thời gian của mình, biểu cảm không có điểm gì bất thường, lúc làm việc vẫn rất chăm chú và nghiêm túc.
Phúc Tường rót nước cho y, nói bóng nói gió với y. Ví dụ như thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-dung-mao-nguoi/5045641/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.