***
Chương 50: Ở lại cũng không có ý nghĩa
Tầng ba Tường Nhạc Hối.
Trong phòng chỉ bật một bóng đèn, ánh sáng yếu ớt hắt lên gương mặt thanh tú và gầy gò của Thương Vân Tú. Trán y lấm tấm một lớp mồ hôi dày, không ngừng tích tụ và trượt xuống làm ướt tấm nệm.
Tiếng mở cửa vang lên, là Phúc Tường bưng nước đi vào.
"Mấy giờ rồi?"
Chỉ mỗi câu này mà Thương Vân Tú phải nói rất khó khăn, hơi thở phả ra từ mũi trở nên gấp gáp, giữa đôi môi mím chặt lộ ra chút màu trắng của hàm răng, y đang cố gắng chịu đựng cơn đau đớn bỏng rát ở trên lưng.
"Gần mười một giờ." Phúc Tường không dám nhìn lưng của Thương Vân Tú, da thịt và quần áo lẫn vào nhau, bị roi chín khúc quất đến mức máu thịt be bét.
Cậu ta mang theo một mảnh vải trắng mịn để lau máu nhưng không dám chạm vào lung tung. Cậu ta vươn tay ra mấy lần rồi rụt về, khuyên nhủ: "Ông chủ Thương, hay chúng ta đi bệnh viện đi. Vết thương thế này sao ngài có thể mặc kệ..."
"Đây là thứ Hồng Cẩm Văn muốn thấy..." Ánh sáng trong đôi mắt của Thương Vân Tú vụt tắt, bình thản nói: "Ông ta muốn xem tôi xử lý thế nào, biện pháp làm cho ông ta hài lòng nhất có lẽ là cam chịu. Ông ta hy vọng sẽ nhìn thấy sự cố chấp của tôi, bởi vì kiểu người ngu ngốc này là dễ khống chế nhất."
"Rõ ràng ngài có cách giết Hồng Cẩm Văn, sao vẫn còn chịu khổ mà đi theo ông ta... Lẽ ra ông ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-dung-mao-nguoi/5045639/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.