Chương trước
Chương sau
Bị đám trẻ quấy rầy nguyên cả một ngày, hai con người lên xe về mà mệt mỏi hơn bao giờ hết, cả hai cơ thể một nam một nữ nằm cạnh nhau trên nệm ghế êm ái, thở hổn hển vì mệt và đuối sức, Thẩm Nguyệt Dao nghỉ được một liền ngồi bật dậy, quay sang hỏi:

- Này, tôi nhớ trong tủ lạnh còn vài lon bia, tôi chạy vào lấy đem ra đây tôi và anh cùng uống nhé?

Lục Hạo Nghiên không nói. Chắc là hắn mệt quá, hắn còn bị đám trẻ bao vây còn hơn cả cô nữa, bị tụi nó đè đầu cưỡi cổ nữa, thì sao mà không mệt, đầu tóc hắn rối bù cả lên, đứng người dậy quay lưng đi.

- Lấy đi, tôi tắm trước.

Thẩm Nguyệt Dao nhanh chân chạy vào lấy ngay, một lúc sau đã dọn sẵn bàn mồi, không những bia mà còn có mồi để thưởng thức, trông rất chu đáo.

Hắn tắm xong thì thấy thoải mái hẳn ra, cả người hắn chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm mỏng tanh, ung dung đi ra đứng trước mặt cô.

Nguyệt Dao thấy cảnh này bị làm cho một cảnh phen hú hồn, hai má và cả vành tai cô nhanh chóng đỏ ửng, nhanh chóng quay mặt che đi sự ngượng ngùng kia.

- Ngại gì? Chẳng phải trên người tôi cô chưa từng thấy sao?

- Cái tên đàn ông vô liêm sỉ này!!!

Cô nghe lời nói vô sỉ của hắn lập tức lấy tay tát thật mạnh vào mặt hắn, để lại một dấu vết đỏ lòm củ năm ngón tay in hằn rõ trên gương mặt soái ca của hắn.

- Em dám?

- Sao tôi không dám? Tên súc sinh nhà anh dám nói câu đấy với bà đây à?

- Đó chỉ là câu nói bình thường thôi mà?

Lời nói ung dung, tính chất cao lãnh, kĩ càng rất chuẩn mực, làm cô bực bội trong lòng, lớn tiếng:

- Bình thường cái đầu anh á!!!

- Vậy cô có uống nữa không?

Quá bực bội, cô đành ôm cục tức nuốt xuống vào lồng ngực định đi thẳng lên trên, nhưng bị câu nói này, cô mới chợt nhớ ra là còn đồ nhậu kia mà, cô chính là người rủ hắn giờ lại từ chối uống cùng hắn có hơi quá đáng, đành miễn cưỡng ngồi xuống.

- Uống!

Đôi môi nhỏ trả lời dứt khoát tuy có hơi khó nghe nhưng lại rất ấm lòng, hắn cũng ngồi xuống, ngó dòm khắp mà không thấy ly, hắn khẽ hỏi:

- Ly đâu?

- Ly gì?

Thẩm Nguyệt Dao ngơ ngác hỏi, đừng nói tên thiếu gia tài phiệt này lại uống bia cần ly đấy, ôi trời, thời đại nào rồi mà còn chuẩn mực đến thế.

- Uống lon luôn đừng ly, anh nhìn tôi nhá.

Nói rồi, cô thuận tay lấy một lon bia gần đó, đưa lên trước ngực mình, bật nắp bia, rồi cho thẳng vào miệng mình.

Bật nắp bia ai mà không biết chứ, có điều cô gái này chỉ nhiệt tình quá.

Cô cảm thấy Lục Hạo Nghiên rất lạ, từ lúc về đến nhà tới giờ, hắn ít nói hẳn đi, bá đạo hơn trước, miệng lại càng độc hơn trước nữa, trông cũng có dáng vẻ quen thuộc mà cô biết, nhưng nó có cái gì đó lạ lắm.

Từng giọt rượu rơi xuống cổ cô, đầy kích thích gợi cảm, hắn vẫn cố cho bản thân gượng ép không được hành động mưu mô, cô làm cho một hơi bia, đặt lon xuống rồi nói:

- Thời đại này phải uống bia thế này, uống kiểu như anh, kém sang lắm.

Kém sang ư? Cái này nó thể hiện lên sự tôn lịch quý phái của một thiếu gia trong giới thượng lưu đấy.

Trong lòng hắn còn đang phân vân rằng liệu cô gái này có phải là thiên kim tiểu thư gì đó không vậy?

- Tửu lượng cô cũng kém lắm đấy!! Mới uống có ngụm mà hai má đỏ ửng rồi.

Quả thật là tửu lượng cô kém thật, Nguyệt Dao chưa bao giờ uống bia uống rượu cả, đột nhiên nay lại nổi hứng uống, làm có chút không quen. Cha mẹ cô mà biết cô như thế này, chắc là buồn lắm.

Đầu óc cô dần mất tỉnh táo hơn, nâng lon bia đưa trước mặt Hạo Nghiên.

- Nào uống đi! Dô cái.

Cụng li với Hạo Nghiên cô lại cho thẳng vào trong miệng, bia thật lợi hại khiến một con người không biết uống mà khi đã uống thì nghiện không dứt ra được, đột nhiên hắn cũng cảm thấy ghen tị với chiếc lon bé xíu này.

Hơn nửa tiếng trôi qua, Lục Hạo Nghiên chỉ mới dứt được hai lon còn tỉnh táo bơ vơ nhìn lấy cô vợ nhỏ say nhèm nằm gục xuống nền nhà trơn trượt. Miệng cứ liên tục nhấp nhấp, không ngừng nói đi nói lại, lẩm bẩm đến nhức cả đầu.

Sắc mặt của Hạo Nghiên bỗng chốc biến sắc, hắn ta tiến đến gần cô, xoa đầu cô, chạm nhẹ lên mái tóc cô, hỏi một cách xót xa, cũng chẳng hiểu hắn xót xa vì cái gì nhưng vẫn cứ hỏi:

- Em có con rồi sao?

Thẩm Nguyệt Dao tuy là ngủ trong cơn say, nhưng cô vẫn ý thức được rằng có người hỏi cô, vô thức trả lời, giọng điệu nhẹ nhàng, tha thiết của một người con gái thoát ra từ miệng từng câu từng chữ:

- Em chưa!

Người ta thường bảo những người khi say, họ đều nói ra sự thật trong lòng mình, vậy có nghĩa Hạo Nghiên đã hiểu lầm cô, nhưng căn bản hắn vẫn không hiểu được điều đó, ánh mắt của anh chàng tổng tài họ Lục bỗng khiêu gợi đến lạ thường.

Lục Hạo Nghiên nhẹ nhàng bế cô lên, để lại một đống bừa bộn này do hai con người nhậu nhẹt vô ý tứ, mặc kệ để đó cho kẻ ăn người ở trong nhà lo, hắn bế cô lên trên phòng.

Hắn thả cô cái phịch xuống giường, may là nệm giường êm ái chứ không cô lại vô thức kêu đau nữa rồi, hắn nắm nhẹ đôi bàn tay cô, rồi hôn lên đầy tình tứ, đôi môi hắn từ từ hôn lên môi cô, hai cánh môi chạm vào nhau, nồng chạy lại rất lãng mạng, khẽ chạm vào cằm cô, hắn đưa chiếc lưỡi của mình tiến vào trong khoang miệng đối phương. Đầu lưỡi ấy nhẹ nhàng duyệt qua khẽ lên đầu lưỡi cô, cảm nhận được thứ ấy trong miệng mình, với khoái lạc của nụ hôn này, cô lại đón nhận nó một cách nhiệt tình, để cho nó thỏa sức trong khoang miệng mình. Lưỡi hai người quấn quýt một hồi hắn nhẹ nhàng buông ra, rồi hôn xuống cổ cô.

Dù trong cơn say cô vẫn có thể cảm nhận được sự nhột nhạt trên cơ thể mình, nhưng không phản kháng như lần động phòng tối qua, lại rất nhiệt tình đón nhận lấy khiến cho Hạo Nghiên vô cùng hài lòng.

Hắn vừa say đắm hôn cô, vừa gỡ cúc áo cô, để lộ ra một cơ thể trắng nõn, nơi phần ngực lại bị che đi chiếc áo nhỏ, nơi mà thứ mềm mại ấy đang lấp ló phía sau.

Dĩ nhiên khăn tắm đang quấn lấy từ phần eo hắn trở xuống cũng bị tháo bỏ ra. Hành động hôn hít hay sờ soạng đều dừng lại, hắn chỉ đang cởi thẳng bộ đồ vướng mắt trên người của Nguyệt Dao.

Rồi một cơ thể hoàn mỹ tuyệt trần được hiện rõ mồn một trước mặt hắn, ánh mắt kìm nén sự ham muốn của bản thân bây giờ đã không còn, đó là sự thèm khát kịch liệt, đôi bàn tay liên tục di chuyển trên cơ thể cô, bầu ngực mềm mại ấy không ngừng thôi thúc hắn hãy tiến lên đây và thưởng thức, lời mời gọi như thế, đố thằng đàn ông nào từ chối.

Miệng hắn ngậm lấy *** *** *** mềm mại, lưỡi hắn không ngừng đánh qua đánh lại hạt đậu ấy, nhìn như một đứa trẻ đang thưởng thức bữa ăn của mình từ người mẹ, nhưng ở đây, Lục Hạo Nghiên lại đang hưởng thụ thứ con mồi nóng bỏng này, cáu nghiến ướt át không rời.

Nhịp điệu nhột nhạt từ nơi ngực mình khiến cô cảm thấy rất kích thích mà đang tận hưởng sự khoái lạc ấy.

Rồi hắn lại tiến xuống phía nơi hạ thân cô, nơi mà chiếc động nhỏ đang ngủ cùng với chủ nhân của mình, ngắm nhìn một hồi rồi hắn nói nhỏ lên tai cô:

- Vào nhé?

Đôi bàn tay hắn vẫn cứ sờ soạng đầy hư hỏng lên vùng eo nhạy cảm của cô, nó làm khiêu khích tăng lên đáng kể, dù trong cơn say, vẫn cảm nhận sự khiêu khích đặc biệt ấy, nói ra rất nhỏ nhẹ:

- Vào...vào đi.

Nghe vậy, hắn đưa vào trong cô, lúc đầu rất chậm, cứ nhịp nhàng, nhưng càng lúc càng nhanh dần khiến cơ thể cô đã run rẩy hẳn lên.

- Nhẹ...nhẹ thôi, đau...đau quá!!

Tay cô nắm chặt ga giường, gương mặt vừa khó chịu lại vừa hưởng thụ, mắt cô tuy nhắm nhưng nước mắt thì lại chảy, đau đến nổi chảy nước mắt.

Hắn nào nghe cô nói chứ, cứ nhịp điệu ấy mà làm càng nhanh hơn, nơi hạ thân của người con gái bây giờ truyền đến cơn đau inh ỏi. Cứ như vậy chắc sống không nổi quá.

- Nhẹ thôi...aaa...

...

Đã hơn hai tiếng trôi qua, mà hắn vẫn không tha cho cô, với cái đau ban nãy giờ cô đã tỉnh rượu hẳn, và cũng ý thức hoàn toàn được rằng hắn đang làm chuyện vợ chồng với cô.

Hai tiếng bốn lần, mỗi lần là một cơn đau, ôi trời kiếp này sống không nổi được nữa rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.