Alo?
- Lục tổng, là tôi đây, Trương Dựt An.
- Cậu đổi số điện thoại sao?
- Dạ có vẻ như lão gia đã hay tin về mình, nên tôi bắt buộc phải đổi số điện thoại, ra đường chỉ có thể bịt kín người.
- Vất vả cho cậu rồi! Cậu điều tra thế nào về mối thù liên kết giữa hai nhà Thẩm Lục?
- Chưa có thông tin, tôi sẽ cố gắng.
Trương Dựt An ở đầu dây bên kia vừa nói xong liền cúp máy, hắn đưa điện thoại còn sáng hình lên trước mắt mình, trong đầu lại tiếp tục hiện lên những câu thoại của hai người Thanh Ân và Nam An, chẳng biết hắn có một loại cảm giác gì, chỉ cảm thấy thế giới này thật trống rỗng.
Lục Hạo Nghiên thơ thẩn ngồi trên chiếc ghế văn phòng, ghế có độ xoay, hắn ngồi xoay qua xoay lại, trên bàn là một chất dự án gì đó cần giải quyết, nhưng hắn nào quan tâm, bởi hắn biết giúp gì cho công ty này nữa, công ty này được lập nên bởi cha hắn, rồi hắn lên nối tiếp quản thay cha mình, giờ thì cần gì tiếp quản nữa.
Bởi lẽ hắn đâu phải con trai họ, giờ hắn đang chỉ cảm thấy thương xót cho bản thân, hơn thế nữa là mẹ mình, bà Hạ Châu.
Bà ấy vẫn chưa hề hay biết chuyện gì cả.
Cánh cửa phòng mở ra, một đôi chân trắng nõn mang một đôi guốc đen bước vào, ánh mắt dòm ngó xung quanh rồi chạm lên người ngồi giữa phòng, Thẩm Nguyệt Dao khoác trên mình là bộ váy hầu gái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-chiem-huu-cuong-nhiet/2938109/chuong-43.html