Bàn tay cứ thế luồng lách qua chiếc váy hầu gái đã cởi đi một nửa trên người cô, điên cuồng sờ loạng choạng vào bên trong đó. Và rất nhanh, hai cơ thể một nam một nữ quấn quýt lấy nhau, họ bỏ qua thời gian , họ bỏ qua những chuyện biến cố đang xảy ra, chỉ biết trước mắt mình là đối phương, để cùng nhau chiếm lấy thân thể, chiếm lấy trái tim của nhau.
- Em nghĩ là chuyện này ta nên làm rõ, nên nói chuyện với mẹ của anh và cha của em.
- Em không thấy có cảm giác gì à?
Nghe đến câu nói này, đôi mắt dần đỏ lên, dựa vào lồng ngực hắn, nước mắt cứ thế chảy dài xuống, khóc như một đứa trẻ.
- Em...không biết nữa, từ khi nghe về câu chuyện của mẹ em, một cảm giác xa cách dần bắt đầu. Không lẽ gia đình phải tan nhà nát cửa sao?
- Ngoan nào, đừng khóc nữa, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Hơn ai hết hắn hiểu nỗi lòng của cô, mỗi người đều có một nỗi khổ riêng, bọn họ thấu hiểu lẫn nhau. Hóa ra cô không khóc, không buồn mà còn ăn mặc như vậy, chạy đến đây khiến hắn vui, cô muốn khóc mà khóc không được. Giờ đây có thể được giải tỏa.
Hắn ôm vào lồng ngực mình, xoa đầu cô, cằm hắn dựa lên đầu cô, một Lục tổng bá đạo đã không còn, mà ở đây là sự thấu hiểu quan tâm đến người vợ của mình. Nguyệt Dao khối dậy, trên gì má vẫn còn nước mắt chảy dài, cô vội lau rồi nói:
- Chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-chiem-huu-cuong-nhiet/2938108/chuong-44.html