Dịch Viễn Lưu kinh ngạc nhìn y, hai hàng lông mày thanh tú không khỏi nhăn lại.
“Ngươi điên rồi.” Hắn bình tĩnh nói, cuối cùng vẫn là không nhịn nổi nỗi thất vọng dày đặc. “Ngươi thấy là ta nguyện ý chịu để ngươi làm nhục, chịu đựng chính đệ đệ thân thuộc của mình với ta làm ra cái chuyện tằng tịu với nhau như thế này là vì cầu xin ngươi cho ta một cơ hội cuối cùng để nhìn kẻ đó một cái ư?”
Hắn thản nhiên cười, nụ cười vô cùng châm chọc: “Dịch Trấn Phong, ta biết chuyện này không thể gạt được ngươi, ta từ trước đến nay cũng không nghĩ đến là phải giấu diếm với ngươi. Sai lầm đó vốn không phải do ta mà đó là do ngươi tạo nên. Nếu không phải ngươi bỏ thuốc cho ta, ta cũng sẽ không rơi vào tay hắn trong cái buổi tối đó.”
Giọng nói hắn mỉa mai, cả người run lên khiến xiềng xích trên chân cũng rung động mà kêu leng keng: “Ngươi nghĩ rằng ta vui vẻ chịu đựng hết thảy sao? Giống như bây giờ vậy?”
Dịch Trấn Phong cứng người đứng chết trân tại nơi đó, sắc mặt từ xanh chuyển sang trắng, từ trắng chuyển thành hồng, khi y bình tĩnh trở lại thì trong lòng đã tràn ngập sự ảo não mãnh liệt.
“Nhị ca, thực xin lỗi.” Y cúi đầu nói, ánh mắt nhìn xuống không dám nhìn Dịch Viễn Lưu, ” Là do ta sai, ta không nên hồ ngôn loạn ngữ như vậy… Ta… Ta chỉ là vì ngày hôm đó Sách Lôi đưa huynh trở về, ánh mắt lưu luyến nhìn huynh nên mới…”
Y ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-truong-lo-ai/764374/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.