“Tang, trở về!” Cái tên cứng đầu kia đang bị thương mà dám lộn xộn, lại cả gan dám không nghe lời hắn cảnh cáo, bỏ chạy một mạch. ”Chết tiệt!” Ashurnasirpal bực bội, lệnh cho nô lệ buông ngọc liễn lập tức đuổi theo người.
Mặt trời thiêu đốt làn da, chỉ có bóng cây may ra mới vỗ về được cái nóng khủng khiếp.
Kiều Tang thấy vô số nô lệ mồ hôi đầm đìa, Giám sát hô hét khí thế, đẩy nhanh tốc độ xây dựng cung điện tới tối đa!
Tên Giám sát quất roi liên tục vào người nô lệ đã đứng dậy không nổi, “Dừng tay, không được đánh nữa!” Kiều Tang, tiến lên ngăn cản hành động bạo ngược. Bỗng dưng bị nắm chặt tay, “Làm gì?” Giám sát giật mình lập tức đẩy người. Khi gã quay lại trông thấy thanh niên tóc vàng bị ngã ra sau, vương nhanh chóng đỡ lấy cậu.
”Bệ hạ!” Gã khiếp sợ quỳ xuống, đầu không dám ngẩng lên. Nhìn thấy quân chủ đột nhiên đến thăm quan, tất cả công nhân lẫn Giám sát đều nhao nhao đình chỉ động tác, hướng vương quỳ lạy.
“Thả tôi ra...”
Ashurnasirpal bắt lấy cánh tay phản kháng, bỏ qua đám người quỳ trên mặt đất, hỏi giám sát, “Xảy ra chuyện gì?”
”Tên nô lệ này lười biếng, thần theo luật nghiêm túc giáo huấn hắn.” Giám sát đáp lời, hai mắt trừng người nô lệ đáng thương.
“Tiện nô không có lười biếng... Tiện nô bị bệnh... Không nhúc nhích được...” Bakri cuộn chặt thân thể nằm trên mặt đất.
“Còn dám nói dối, đánh chưa đủ sao?”
”Dừng lại!” Thoát khỏi vòng tay Ashurnasirpal, Kiều Tang ngăn cản Giám sát tiếp tục đánh nô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-mac-phong-bao/178648/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.