Giữa sườn núi.
Đường xuống núi cũng chẳng dễ đi, huống hồ hiện tại hành tẩu trên sơn đạo là một đám bị phế võ công, bước đi xiên xiên xẹo xẹo.
“Chúng ta thật là đen đủi!” Có người không nhịn được khởi xướng oán trách “Không chỉ bị người ta phế võ công, còn phải hạ sơn đi tìm một tên chẳng biết còn sống hay chết…”
“Xuỵt ——” Đại hán mắt sẹo xuống quýt ra dấu chớ có lên tiếng “Ngươi nhỏ giọng chút, không sợ rơi đầu à?”
“Nói cũng đúng,” cẩn thận nhìn xung quanh một chút, một hán tử còn trẻ nào đó cùng phân đà Hoài An với đại hán mắt sẹo nhỏ giọng hỏi “Lão Cao, nói thật đi, ngươi thực sự nhìn thấy Tây Môn Dục Tú nhảy xuống à?”
“Cái này…” Đại hán mắt sẹo sờ sờ gáy, suy nghĩ một chút, nói không xác định “Lúc đó ta chỉ mơ mơ hồ hồ thấy một bóng người ngã xuống vách đá, sau đó thì ngất đi thôi.”
“Ta cũng thấy.” Người thanh niên da mặt trắng nõn bổ sung “Khi đó chỉ cảm thấy bên người có trận gió thổi qua, trên vách núi có bóng người ngã xuống… Có điều ta không thấy rõ mặt người đó…”
“Kỳ quái,” Đại hán mắt sẹo cười nhạo “Thấy mặt làm gì? Trong cả đám người mặc đồ trắng còn ai ngoài hắn?!”
“Nói cũng đúng,” Thanh niên trắng nõn ngượng ngùng cười khan vài tiếng, lại hình như nghĩ tới gì đó nói “Lúc đó bên cạnh ta hình như là ngươi mà, hèn gì ngươi cũng thấy.” Nói xong, vươn tay vỗ vai hán tử mặt đầy bùn ở đằng sau.
“Ách… đúng vậy,” Hán tử mặt bùn trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-lau/44469/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.