Hai lăm tháng chín.
Giờ mùi ba khắc.
Biết rõ hiện tại thời gian của mình có hạn, người ở phía sau Tây Môn Dục Tú còn chưa đuổi tới, vội vã ngừng bước chân trước một hòn giả sơn nào đó trong thiên viện. Hắn nhẹ tay ấn lên một điểm nổi lên trên tảng đá mà bình thường không nhìn kỹ tuyệt đối không phát hiện ra, nhất thời, hai bên núi đá vô thanh vô tức rời nhau ra, trước mặt xuất hiện một huyệt động tối như mực —— đây là nơi tránh nạn mà Phi Dương từng dặn dò nghìn lần mình phải nhớ kỹ. Ôm Dung Phi Văn cẩn thận đi vào trong động, lẳng lặng buông ra, Tây Môn Dục Tú lại lùi ra khỏi sơn động, một lần nữa ấn lên cơ quan. Thoáng chốc, giả sơn chậm rãi di dộng, chỉ chốc lát liền khôi phục nguyên trạng, không nhìn ra mảy may kẽ hở. Tiền viện truyền tới tiếng Tư Đồ Bất Nhị điên cuồng cười gằn ——
“Tây Môn Dục Tú, ngươi trốn như con rùa rụt đầu à!!! Từ giờ phút này bản môn chủ thấy một người thì giết một người, đợi người ở đây bị giết sạch toàn bộ sẽ đến lượt ngươi! Ta nhất định sẽ chậm rãi tìm ra ngươi, chậm rãi cùng ngươi hảo hảo chơi đùa! Ha ha ha… Còn vị tiểu thư kia bản môn chủ cũng nhất định sẽ không bạc đãi cô ta… Ha ha ha ha…”
Nghe lời ấy, Tây Môn Dục Tú toàn thân vội chuyển, bay vọt đi như kinh hồng(hồng nhạn bị kinh sợ),hối hả hướng phía ngoại viện. Trong lòng hắn biết rõ ràng, Tư Đồ Bất Nhị nói những lời này đơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-lau/44468/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.