Hai người dán chặt vào nhau, không ai lên tiếng, không ai cử động.
Không biết trải qua bao lâu, trong mùi tanh bùn đất, Cố Tích Triều cất tiếng: “Người Liêu chắc chết hết rồi.”
Thích Thiếu Thương hô hấp nặng nề, hồi lâu, nghiến răng nói: “Ngươi rốt cuộc chôn ở đây bao nhiêu thuốc nổ? Mật đạo của Liên Vân Trại bị ngươi làm nổ sập rồi!”
Cố Tích Triều nói: “Không chôn nhiều một chút, làm sao đảm bảo nổ chết hết toàn bộ người Liêu?”
Thích Thiếu Thương nói: “Ngươi quá thủ đoạn quá độc địa, không sợ làm liên lụy đến mình?”
Cố Tích Triều nói: “Ngươi không độc địa, sao thương tích trên người còn nhiều hơn ta?”
Trong bóng tối đen đặc nhìn không thấy Thích Thiếu Thương, nhưng có thể ngửi được mùi máu tanh nồng trên người hắn, nghe được hơi thở hỗn loạn của hắn.
Y lần theo vai hắn mà chạm đến tay, tay Thích Thiếu Thương trước giờ rất ấm áp, lúc này lại lạnh như nước.
“Tay của ngươi cũng có lúc lạnh như vậy, xem ra ngươi cũng không phải là tấm thân bất tử.”
Thích Thiếu Thương mệt mỏi nói: “Sao? Ngươi rất thất vọng?”
Cố Tích Triều nói: “Không, chỉ là cảm thấy ngươi không nên chết chung với ta.”
Thích Thiếu Thương hỏi: “Tại sao?”
Cố Tích Triều bật ra một tiếng cười khô khan, “Không tại sao cả. Đại đương gia, ta có thể hỏi ngươi một câu?”
Thích Thiếu Thương nói: “Có phải ngươi định hỏi ta tại sao lại không giết ngươi?”
Cố Tích Triều đáp: “Không sai. Từ khi chúng ta trùng phùng đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-chi-hoa/2368259/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.