Cố Tích Triều lúc này đang ở sau núi, đã ra khỏi mật đạo.
Lúc y vừa mới ra khỏi mật đạo liền phát hiện cửa mật đạo lập tức đóng sầm lại.
Bây giờ mà điểm hỏa thuốc nổ chôn trong núi, chỉ cần đếm đến mười, cả dải đất sau núi này sẽ nổ tung thành bình địa.
Đây vốn là kế hoạch mà y an bài, định xua bọn người Liêu bại trận ra đây, một lưới quét gọn.
Kế hoạch vô cùng kín kẽ độc địa, ai ngờ cuối cùng chính bản thân lại rơi vào bẫy.
Mặt y tái nhợt, nhưng lại phảng phất một tơ tiếu ý, “Mục Cưu Bình, ngươi lại khôn ra rồi, còn biết mượn đao giết người nữa, cũng không uổng công đánh nhau với ta mấy ngày nay. Chỉ trách ta nhất thời nôn nóng, cứ nhất định một mình đi thu dọn tàn cuộc. Đúng là người khôn nghĩ trăm ngàn, tất có chỗ sót, kẻ ngốc nghĩ trăm ngàn, tất có việc thành. Nam Phụng Đồng nói ta mưu kế đa đoan dễ chết sớm, thì ra cũng có mấy phần đạo lý.”
Y đứng trên núi, nhìn quân Liêu càng lúc càng tiến gần, tay xiết chặt Thần Khốc Tiểu Phủ.
Đương nhiên không có chuyện y điểm hỏa để cùng chết với bọn người Liêu, chỉ cần có một tia hy vọng, y quyết không lựa chọn cái chết, chẳng thà chiến đấu đến giọt máu cuối cùng.
Quân Liêu ào ạt kéo đến.
Trong đám loạn quân, Cố Tích Triều tả xung hữu đột, không biết đã giết được bao nhiêu người, cũng không biết đã gánh chịu bao nhiêu vết thương.
Quân Liêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-chi-hoa/2368257/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.