Chương trước
Chương sau
Cố Tích Triều thấy Thích Thiếu Thương cứ dõi mắt ra cửa trướng, bất động hồi lâu, mới mỉm cười nói: “Muốn ta mời Nam Phụng Đồng quay lại không?”

Thích Thiếu Thương liếc y một cái: “Ngươi lại nói nhảm gì đó?”

Cố Tích Triều nói: “Vậy ngươi đang nghĩ gì?”

Thích Thiếu Thương hơi nhíu mày, thận trọng nói: “Ta thấy có hơi kỳ quái.”

Cố Tích Triều hỏi: “Cái gì kỳ quái?”

Thích Thiếu Thương ngẫm nghĩ, nói: “Thợ rèn họ Diệp chế tạo ra Thiên Lang Thất Tiễn dùng cho chiến trường Tống Liêu, việc này đương nhiên là cơ mật, lẽ ra chỉ có quan phủ địa phương và triều đình biết thôi, làm sao quân Liêu có được thông tin này?”

Cố Tích Triều đáp: “Hắn ta đã bị bức bách phải chạy trốn qua nước Liêu, đương nhiên sẽ đem Thất Tiễn hiến cho người Liêu để đổi lấy vinh hoa phú quý.”

Thích Thiếu Thương lắc đầu, “Đây chỉ là cách nghĩ của ngươi thôi, không phải ai trên thế gian cũng ham muốn vinh hoa phú quý—“, trước lều có trại binh bẩm báo, Thích Thiếu Thương đi ra ngoài, nhận mấy món đồ đem vào, thấy sắc mặt Cố Tích Triều khó coi, lên tiếng: “Ngươi suy nghĩ gì chứ? Ta đâu có nói ngươi.”

Đặt cái chén trong tay xuống bàn, trao y phục cho Cố Tích Triều, “Đây là y phục của ta, ngươi chịu khó dùng tạm.”

Lại nói tiếp: “Với lại nếu hắn đã muốn hiến cho người Liêu thì lúc đầu đã không dâng lên cho triều đình.”

Cố Tích Triều hưm một tiếng, “Triều đình nhà Tống không xem trọng tâm huyết của hắn, hắn quay đầu lại nương nhờ người Liêu thì có gì lạ?”

Thích Thiếu Thương nói: “Hắn chỉ là một người thợ rèn, tạo ra Thiên Lang Thất Tiễn là để quân Tống chiếm thêm lợi thế trên chiến trường, không phải vì muốn được người khác trọng vọng, làm sao có thể vì triều đình không coi trọng hắn mà đi đầu quân cho người Liêu?”

Cố Tích Triều thay áo xong, ngồi xuống cầm chén thuốc lên nhấp một ngụm, nói: “Ý ngươi là, có kẻ khác ngoài thợ rèn họ Diệp đem chuyện Thiên Lang Thất Tiễn tiết lộ cho người Liêu?”

Thích Thiếu Thương đáp: “Không sai.”

Cố Tích Triều nhìn hắn, ánh mắt như đang suy tư điều gì, “Đại đương gia, ngươi từ lúc nào lại trở nên đa nghi như vậy?”

Thích Thiếu Thương nói: “Ta không phải đa nghi, chỉ là trực giác cảm thấy thợ rèn họ Diệp không phải là người thông địch bán nước.”

Cố Tích Triều cười nói: “Ngươi còn dám tin vào trực giác của mình?”

Sắc mặt Thích Thiếu Thương thoáng biến động, nói: “Người như ngươi, ta không thể nào gặp được kẻ thứ hai.”

Hai người im lặng một hồi, Cố Tích Triều nhìn ngọn đèn bằng đồng ở góc lều, nói: “Ta hiểu ý của ngươi, ngươi đang nghi ngờ trong triều đình có người báo chuyện Thiên Lang Thất Tiễn cho người Liêu, sau đó người Liêu nhân cơ hội một lượng lớn thợ rèn trốn sang phương bắc để bắt đi thợ rèn họ Diệp, che giấu ý đồ thật sự của mình.”

Thích Thiếu Thương nói: “Không sai.”

Cố Tích Triều bất chợt quay đầu lại, “Ngươi nghi ngờ Nam Phụng Đồng?”

Thích Thiếu Thương nói: “Y là chủ quản binh bộ, tấu chương trình lên hoàng thượng cũng là do y viết, chuyện liên quan đến Thiên Lang Thất Tiễn ngoài y ra không có ai biết rõ hơn.”

Cố Tích Triều lắc lắc đầu, “Người biết được chuyện này không chỉ có mình y. Quan phủ địa phương, quan viên trong binh bộ, người nhà họ Diệp, ai cũng đều có khả năng.”

Thích Thiếu Thương gõ gõ lên bàn, “Uống hết thuốc trước đã!”

Lại nói: “Nhưng người biết được lộ trình hành quân lần này của chúng ta chỉ có ba người: ta, ngươi, y. Quân Liêu trước là mai phục ở Đào Hoa Điền, sau lại bắt đi trại binh của Liên Vân Trại, ý đồ phân tán quân chủ lực của chúng ta để dễ tấn công, nếu không phải biết trước lộ trình hành quân của chúng ta thì làm sao có thể làm được như vậy?”

Cố Tích Triều nói: “Ngươi nghi ngờ Nam Phụng Đồng báo lộ trình hành quân của chúng ta cho người Liêu? Nhưng người Kim cũng biết được—“

Y chợt “A” lên một tiếng, chân mày thanh tú hơi nhướn lên, “Ta quên mất, tên giặc bị ngươi bắt để lấy khẩu cung vốn là thám tử của người Kim trà trộn vào quân Liêu, thông tin của người Kim cũng là lấy từ chỗ người Liêu.”

Thích Thiếu Thương nói: “Chính là như vậy. Điều khiến ta thấy đáng nghi nhất là y hôm nay tới Liên Vân Trại, một người cũng không mang theo, đi lung tung khắp nơi. Địa hình Liên Vân Trại ngươi cũng biết, cát vàng mênh mông, trạm gác trùng trùng, y vốn là một người bình thường đi bộ cũng chê đường xá bụi bặm, thế mà sau khi đường xa vất vả đến được đây, việc đầu tiên làm không phải là nghỉ ngơi, cũng không phải là tắm rửa thay áo, mà là một mình đi khắp nơi, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?”

Cố Tích Triều chậm rãi nói: “Không sai, năm đó ta đến Liên Vân Trại, việc đầu tiên làm cũng là đi khắp nơi để dò xét địa hình… đó là vì ta muốn đối phó với các ngươi, vì vậy phải biết người biết ta….”

Y ngẩng đầu lên nhìn Thích Thiếu Thương, “Lúc đó nếu ngươi cũng cùng ta lên Liên Vân Trại, mà không phải trễ mấy ngày mới tới, hành động của ta chưa chắc qua nổi mắt của ngươi.”

Thích Thiếu Thương không nhìn y, “Có lẽ là vậy.”

Cố Tích Triều thầm giật mình, một nửa là bất ngờ chuyện chủ soái đội quân áp tải lương thảo của quân Tống lại là gian tế của người Liêu, một nửa là kinh ngạc trước khả năng quan sát của Thích Thiếu Thương, trong lòng thầm nghĩ: Người này không chỉ võ công trác tuyệt, tâm trí cũng hơn người, nếu có ngày phải đối đầu, hươu chết về tay ai (ai giành được thắng lợi cuối cùng),quả thực khó nói trước.

Lại nói: “Nhưng mà ngươi quên một điều, muốn tiết lộ lộ trình hành quân, ta cũng có thể làm được, chuyện Thiên Lang Thất Tiễn, ta cũng có khả năng biết được, ta đã nhận ra được Lang Sỉ Đảo Câu Tiễn, lại không biết lai lịch của nó, điểm này vốn đã đáng nghi, mà ta lại nắm rõ địa hình của Liên Vân Trại, căn bản không cần dò xét trước cũng có thể báo cho quân Liêu biết cách tấn công, ngươi không lẽ không hoài nghi ta?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.