Lần này ra ngoài, hành lý của Cố Văn Hi ít hơn trước rất nhiều. Dựa vào ước định với ba, ngày thường cậu lái xe không phải của mình nên đương nhiên cũng không thể mang theo.
Cậu một mình lên xe lửa, qua một đêm mới đến huyện rồi ngồi xe buýt đi đến thị trấn, lại gọi một chiếc xe ôm để về thôn. Thời gian đi đường không lâu lắm, chỉ là hơi bôn ba, không dừng lại giữa đường, nhìn thấy con đường làng quen thuộc thì mới có chút cảm giác chân thực.
Cảnh vật ít nhiều cũng có chút thay đổi, lần trước khi đi, hoa cải dầu dưới chân núi còn chưa nở rộ, vườn dâu tây cũng không nhộn nhịp như bây giờ.
Cố Văn Hi ở xa xa trông thấy Đỗ Vân Nghiên, anh vừa mới tạm biệt một người trong thôn. Cậu xuống xe trước rồi chạy đến, còn khoảng mấy mét thì dừng lại, đợi người nọ chậm rãi xoay người.
Ánh nắng chói chang, dường như thấy được ý cười được giấu nơi đuôi mắt của Đỗ Vân Nghiên, thoáng lướt qua.
Lúc Đỗ Vân Nghiên xoay người, thanh niên trước mặt đã đẩy kính râm màu cà phê lên đầu, mái tóc hơi dài rũ qua hai bên, lộ ra cái trán. . Đam Mỹ Sắc
Trong tuần này, tần suất nhắn tin của Cố Văn Hi rất ít, Đỗ Vân Nghiên không ngờ hai người lại gặp nhau trong hoàn cảnh này: "Cậu —— tới đây từ khi nào thế?"
"Tối qua đã lên xe rồi," Cố Văn Hi đi về phía trước, xấu xa nói, "Xe của tôi để lại ở nhà rồi, vất vả lăn lộn mới đến được đây, anh thu lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/s2-yeu-tua-hoi-say/1052137/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.