Lúc này, toàn bộ SCI đã tụ tập lại ở văn phòng, vụ án có được một manh mối lớn, cần phải mở cuộc họp.
Thực ra, trước đó Triển Chiêu cũng đã đoán được phần nào việc kẻ kia và Triệu Tước có dây dưa. Hắn âm thầm sử dụng vô số thủ đoạn, tuyên bố nắm trong tay năm quân cờ, ngang nhiên cùng SCI đối địch, giọng điệu khi đó phải nói là xen lẫn cả thù hận.
Triệu Tước sau khi túm lấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mà ‘gửi gắm danh dự’ thì nhìn qua Bạch Diệp đang đứng ở bên.
Đám người Triển Chiêu cũng quay sang nhìn, vẻ mặt Bạch Diệp rất phức tạp, dựa người bên khung cửa, nhìn lại Triệu Tước.
Triển Chiêu nháy mắt với Bạch Ngọc Đường, ý bảo – Hỏi Bạch Diệp đi!
Bạch Ngọc Đường cũng không quản Triệu Tước có ở đó, vẫn bạo gan hỏi Bạch Diệp, “Rốt cuộc kẻ đó là ai?
Triệu Tước híp mắt, “Tiện nhân”
“Biết là tiện nhân rồi, nói mãi.” Triển Chiêu bất lực, “Hiện tại tôi muốn hỏi cái kẻ tiện nhân đó tên gọi là gì kia?”
Triệu Tước không biết bị chọc trúng cái gì cứ hấm hứ mãi, cuối cùng vẫn là Bạch Diệp cất lời. “Hắn tên Tạ Thiên Thành.”
Những người khác trong SCI ra sức lục lọi trí nhớ xem Tạ Thiên Lãng là ai, còn Công Tôn thì tò mò hỏi Bạch Trì, “Giúp tôi nhớ lại một chút, là ai thế?”
“Anh quên rồi sao?” Bạch Trì nhắc cho Công Tôn, “Vụ án của Tần Âu ấy, chúng ta bắt được một đại mỹ nữ giả mạo, trong vai người đại diện của Trinh, tên thật là Tạ Thiên Lãng, tên giả là Lý Dĩnh a.”
“À…….”
Bạch Trì nói xong, tất cả đồng loạt từ trong đống kí ức hỗn loạn tỉnh ra.
“Là người kia thật hử?” Triệu Hổ hỏi, “Cái vị đại đại mỹ nữ kia ấy.”
Mã Hán hỏi, “Không phải bị bắt giam rồi sao? Tạ Thiên Lãng với Tạ Thiên Thành, hai cái tên cùng một họ, có quan hệ ư?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhạy cảm vô cùng, nhìn cái liền nhận ra – Rất có liên quan nha, tóm lại, cái tên Tạ Thiên Thành này là kẻ khiến Triệu Tước khó chịu.
“Trong hai người ai đó miêu tả một chút về Tạ Thiên Thành đi.” Bạch Ngọc Đường trái trông Triệu Tước phải nhìn Bạch Diệp.
“Hắn là tên biến thái.” Triệu Tước chém đinh chặt sắt.
Triển Chiêu liếc mắt nhìn y, “Đã biết, ngoại trừ mấy từ gần nghĩa này chú không còn lời nào để hình dung về người khác nữa hả?”
“Biến thái không phải từ dùng để miêu tả!” Triệu Tước còn nghiêm túc hích Triển Chiêu sang một bên, không cho cậu lên tiếng nữa.
Triệu Tước vẫn đang bất mãn, định phản bác tiếp, ai ngờ Triển Chiêu đột nhiên ôm tay kêu lên, “Ai nha, đau quá.”
Triệu Tước ngồi trên ghế bất động, nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhíu mày, chỉ vào ghế, “Không được phép nhúc nhích! Ngồi yên!”
Triệu Tước mếu máo, nhưng cũng không dám cựa quậy chút nào, thành thật ngồi cứng một chỗ.
Bao Chửng và Bạch Diệp ở một bên trông thấy liếc mắt nhìn nhau vừa ngạc nhiên lại vừa giật mình.
Triển Chiêu hỏi hai bậc bề trên, “Một trong hai vị nói đi.”
Bao Chửng bất đắc dĩ đáp, “Ta với hai anh em nhà này không rõ lắm.”
Vì thế tất cả lại tập trung mắt trên người Bạch Diệp.
Bạch Diệp nhíu mày, đỡ trán, dường như đang cố gắng suy nghĩ, nên hình dung kẻ kia như thế nào.
“Tạ Thiên Thành a………”
Lúc này, một người khác bỗng nhiên mở miệng.
Tất cả xoay mặt về phía phát ra âm thanh thì thấy người lên tiếng là Bạch Cẩm Đường.
“Ân, tôi đại khái cũng biết hắn là ai.” Bach Cẩm Đường nói, “Hắn với đại đại mỹ nữ kia từng xuất hiện cùng một chỗ.”
“Anh đã gặp qua?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường kinh ngạc.
“Công Tôn khẽ giật giật tay áo Bạch Cẩm Đường, nháy mắt ý bảo – Mấy vị bô lão còn ở kia, nói ra có sao không?
Bao Chửng bỗng nhiên thấy trong lòng thụ thương, bọn nhóc đều nhìn ông như một kẻ xấu xa vậy đó.
Bạch Cẩm Đường thực chất cũng chẳng bận tâm, ngoại trừ Triệu Tước, cho dù là Bạch Duẫn Văn hay Triển Khải Thiên có phát giác anh đã khôi phục trí nhớ thì thế nào, không ai có thể động vào anh được hết.
“Ừ……….”Bạch Cẩm Đường không biết nghĩ tới cái gì, thần sắc khá phức tạp, hết nhìn Bạch Diệp lại nhìn tới Bạch Ngọc Đường, nhíu mày, “Haizz” một tiếng.
Bạch Ngọc Đường chịu không nổi, âm thầm nghiến răng – Mấy người muốn thừa nước đục thả câu?
“Chỉ là hình ảnh người nọ trong trí nhớ của tôi hắn đang…” Bạch Cẩm Đường nghĩ nghĩ, lại chỉ chỉ Bạch Ngọc Đường, “..đùa giỡn cậu.”
“Khụ khụ……..” Bạch Trì vừa mới uống được một ngụm trà sữa nghe xong thì sặc, Triệu Trinh yêu thương giúp đỡ bảo bối vỗ về.
Triển Chiêu híp mắt liếc anh một cái.
Bạch Ngọc Đường vẻ mặt vô tội, lắc đầu thanh minh – Chuyện này thế nào, sao chính tôi cũng không biết vậy chứ?
“Khoan khoan…” Triệu Hổ hỏi, “Theo như lời đại ca thì chuyện là trong ký ức của anh gợi lại, nói như thế lúc đó đội trưởng còn chưa có ra đời nha.”
“Thế thì………….” Mọi người trộm liếc Bạch Diệp, Bạch Diệp hiện tại so với Bạch Ngọc Đường bộ dáng phải nói là y chang, hai mươi năm trước hẳn là phải giống nhau như đúc? Nói cách khác, người mà tên kia đùa giỡn hẳn là Bạch Diệp rồi?
Tất cả nháy mắt nghĩ thông, liền theo bản năng há to miệng, Bạch Diệp uy mãnh lũy thừa, sức mạnh ở một tầm cao vượt trội, cái tên kia không phải muốn chết chứ?!
Triệu Tước híp mắt nhìn ai kia.
Bạch Diệp lắc lắc đầu bất lực, “Cũng không phải ta, ít nhất là không hẳn, người đó.”
“Là ai?” Bạch Cẩm Đường khó hiểu, “Rõ ràng, bộ dạng rất giống nhau, dù cho phong thái thật ra cũng không khớp lắm….”
Nói xong, Bạch Cẩm Đường lại trầm tư, nhíu mày, giữ cằm.
“Rồi thế nào nữa?” Triển Chiêu tò mò hỏi Bạch Cẩm Đường,
Bạch Cẩm Đường nói, “Ừ…….thì….anh thấy hắn quấy nhiễu người kia…….sau thì…” Anh liếc mắt sang phía Triệu Tước một cái.
“Sau thì?” Tất cả đồng loạt thúc giục.
Bạch Cẩm Đường chỉ chỉ Triệu Tước, sau đó vươn hai ngón tay, làm động tác móc lại, đặt lên hai con ngươi.
Tất cả mở to hai mắt.
Bạch Cẩm Đường lại chỉ chỉ Triệu Tước, ý nói – Triệu Tước cướp đi của hắn một bên mắt.
Triển Chiêu nhìn Triệu Tước, quét mắt qua sau đó nhẹ nhàng xoa cằm im lặng, một lúc sau hỏi, “Hắm nhắm vào SCI làm chi? Có liên quan tới vụ việc năm đó?
Triệu Tước nhíu nhíu mày, “Làm sao ta biết được? Tâm lý biến thái ai mà hiểu nổi.”
Tầm mắt Triển Chiêu vẫn không buông tha.
Triệu Tước thấy ánh nhìn người nọ không có ý tốt, bất mãn, “Sao chứ!”
Triển Chiêu ôm bàn tay băng tròn một cục ngồi xổm xuống, “Au…ui…..au….ui…..”
Triệu Tước bất lực, “Bây giả bộ!”
“Đau quá a!” Triển Chiêu vẻ mặt rất thật thà ngửa lên nhìn Triệu Tước.
Lúc này, Bạch Duẫn Văn cùng Triển Khải Thiên dường như đã lo liệu xong mọi chuyện ở bệnh viện, cũng tới xem xét tình hình, vừa vặn một màn kia thấy đủ.
Triển Khải Thiên giật giật khóe miệng, Bạch Duẫn Văn cũng kinh ngạc không thôi nhìn Triệu Tước bị vây trong quẫn bách.
Triệu Tước đang muốn thanh minh.
Triển Chiêu lại nheo nheo mắt, nắm cổ tay, “Đều là lỗi của chú.”
Triển Khải Thiên khẽ nhíu mày, Bạch Duẫn Văn đang định tiến lên khuyên giải thì Bạch Diệp đã nhẹ nhàng đưa tay ngăn cả hai, ý nói – Kệ nó.
Triệu Tước nhìn chằm chằm Triển Chiêu hỏi, “Cậu cảm thấy tất cả đều là lỗi của ta?”
“Đúng vậy.” Triển Chiêu gật gật đầu, chìa cái tay đến trước mặt Triệu Tước, “Cho nên chú phải chịu trách nhiệm về nó.”
Triệu Tước nhìn cái tay bị bọc như xác ướp của Triển Chiêu, “Muốn ta chặt một bàn tay xuống đền cho sao?”
Triển Chiêu méo miệng, hỏi lại, “Chú chặt tay mình xuống rồi tay tôi nháy mắt sẽ khỏi, nháy mắt sẽ hết đau hay sao?”
Triệu Tước cắn chặt răng, “Ta đây thay cậu làm thịt cái tên cầm dao đi hành hung kia.”
Triển Chiêu trợn mắt, “Chú giết hắn thì thế nào? Chú giết người rồi những đầu mối liên quan sẽ ra sao? Tay của tôi sẽ được ích lợi gì chứ?
Triệu Tước im lặng thật lâu, sau đó hỏi, “Vậy cậu muốn tôi bồi thường như thế nào?”
Triển Chiêu tủm tỉm cười, đứng dậy, khua khua tay với Triệu Tước, “Bồi thường tinh thần a!”
Triệu Tước chớp mắt mấy cái, “Bây muốn ta thôi miên cho hết đau?”
Triển Chiêu giơ tay, khẽ vỗ đầu y một cái, “Dốt.”
Triệu Tước há mồm, SCI há mồm, Bạch Diệp không tự chủ được ngửa mặt lên trời cũng há mồm – Hết giận.
Triệu Tước xoa đầu, trừng mắt với Triển Chiêu, “Bây phản rồi?!”
“Trước khi tay của tôi khỏi, trong khoảng thời gian này chú phải chiều theo tôi!” Triển Chiêu nói.
Bạch Ngọc Đường ở bên nhìn Triệu Tước, con mèo này một khi đã nắm được điểm yếu của người khác lại chẳng lợi dụng triệt để.
Triệu Tước nhìn chằm chằm Triển Chiêu, “Cứ như thế?”
“Phải.” Triển Chiêu gật đầu, “Tôi bị buộc mất một bên tay cho nên công việc ở SCI sẽ chia cho chú một nửa.”
Triệu Tước nhìn nhìn thành phần SCI quanh mình, hỏi, “Cậu muốn tôi hợp tác với mấy tên mới ở trên núi xuống này sao?”
Triệu Tước lời vừa ra khỏi miệng đã đả kích toàn bộ SCI suy sụp, đầu cúi xuống, tâm tự nói – Không mở miệng còn có chuẩn mực, mở miệng ra rồi là phá nát tam quy.
Triển Chiêu gật gật đầu, ý rằng – Cứ thế thành đồng đội thôi.
Triệu Tước sờ sờ đầu, quay sang nhìn Bạch Diệp.
Bạch Diệp nhún vai, tỏ vẻ – Yêu cầu hợp lý mà.
Vì thế, Triệu Tước trộm liếc sang Bạch Ngọc Đường, “Tên biến thái Tạ Thiên Thành kia mang so với chuột trũi thì đúng lắm, trốn chui trốn lủi kiếm không ra, có điều, hắn tự mình kiếm tới đây gây phiền toái, không thể là vô duyên vô cớ được.”
“Nguyên nhân là gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Có phải do chúng ta đang giam giữ Tạ Thiên Lãng hay không?”
“Hai kẻ đó tình cảm anh em cũng chẳng phải là khẳng khít, Tạ Thiên Lãng quanh năm mặc váy bôi son, dã tâm bừng bừng.” Triệu Tước buông tay hai bên, “Nhưng Tạ Thiên Thành thì chẳng để tâm cũng chẳng hứng thú chuyện gì hết, ngoại trừ một người.”
Tất cả đồng loạt ngó sang Bạch Diệp.
Triệu Tước cười cười, “Cũng không phải là hắn, có chỗ nào đáng yêu đâu.”
“Khụ khụ.”
Lúc này, Bạch Duẫn Văn đột nhiên ho khan một tiếng, nhìn Triệu Tước.
Triệu Tước vừa mới trừng mắt thì lại bị Triển Chiêu ở trước mắt y bật ngón tay ‘tách’ một cái, ý gọi quay lại nhìn mình.
Triệu Tước quay đầu, Triển Chiêu hỏi, “Có hai Bạch Diệp sao?”
Triệu Tước vừa định mở miệng, Bạch Duẫn Văn nói, “Cái đó với án kiện có quan hệ gì……”
“Có quan hệ.” Bạch Ngọc Đường mở miệng.
“Quan hệ cái…..” Bạch Duẫn Văn còn chưa có nói xong.
Bạch Ngọc Đường tiếp, “Đây là SCI, con nói có là có.”
Mọi người đồng loạt há to miệng, – Ai nha, phản rồi!
Triển Chiêu bặm môi nín cười – Bạch Ngọc Đường kể từ khi anh hai thiếu chút nữa là bị xóa sạch trí nhớ lần đó, đã bắt đầu tới thời kì biết phản nghịch rồi, tâm lý con chuột này quả nhiên thú vị lắm lắm.
Triển Khải Thiên nhanh chóng kìm Bạch Duẫn Văn đang phát hỏa lại, Bạch Duẫn Văn trừng mắt sang Bao cục, ra hiệu – Cậu quản nó đi!
Bao Chửng cũng chỉ đứng ở một bên xem, không để ý cái trừng mắt của người kia, tâm nói – Liên quan gì tới tôi, việc nhà các cậu, sao lại muốn tôi đóng vai người xấu chứ?!
Triệu Tước thì vỗ chân cười ha ha, chỉ vào Bạch Duẫn Văn, “Báo ứng đó…….ha ha”
Trong chốc lát, nụ cười phai dần, Triệu Tước bỗng nhiên quay lại nghiêm túc nói với Triển Chiêu, “Bạch Diệp chỉ có một.”
Triển Chiêu khẽ nhíu mày – Chẳng lẽ chính mình đã đoán sai?
“Còn một người khác là đồ giả.” Triệu Tước nở nụ cười, “Bởi vì có kẻ quá yêu hắn, không muốn buông tha.”
“Cho nên……” Triển Chiêu dường như cảm giác được điều gì đấy.
“Cho nên phải tạo một thứ đồ giả.”
Không đợi Triệu Tước nói xong, Bạch Diệp đã tiếp lời.
Tất cả nhìn Bạch Diệp, Làm giả?
Bạch Diệp chỉ chỉ chính mình, “Vật thay thế.”
“Là vật thay thế hoàn mỹ, cũng là vật duy trì.” Triệu Tước mỉm cười, những lời kế tiếp tựa như có ý thơ, “Trên đời này, bí mật to lớn nhất được mở ra có thể chỉ là một câu chuyện tình vô cùng đơn giản, từ một nguyên nhân nho nhỏ làm ra một quyết định nho nhỏ, vốn cứ nghĩ rằng đó cũng chỉ là chuyện đời tư, chuyện tình ái riêng ai, đâu có ngờ………..sẽ mở ra một con đường, kéo dài tới một cánh cổng, rồi dẫn theo vô số oan hồn.”
“Nguyên bản nghĩ đến sau cánh cửa là thiên đường, đâu nghĩ tới phía bên kia là địa ngục! Phía sau còn ngỡ là người ngày đó hoàn mỹ vẹn toàn, ….quái vật……..” Nói xong, Triệu Tước nở nụ cười.
Triển Chiêu nhìn y cười đến thoải mái, còn Bạch Ngọc Đường thì nhìn Triển Khải Thiên và Bạch Duẫn Văn ở bên cau mày, dường như không mấy để tâm, còn thấy ở Bạch Diệp có rất nhiều điều thú vị.
“Còn nữa còn nữa.” Triệu Tước như là đang kể những mẩu chuyện thú vị của bạn bè, túm ống tay áo Triển Chiêu nói, “Hai anh em nhà kia, một rất rất đáng yêu, một rất rất đáng ghét, cùng có một thằng bạn bình thường đáng ghét không kém chỉ là bộ dáng không tồi.”
Tất cả mọi người ú ớ chẳng rõ đang nói ai với ai, có điều Bạch Duẫn Văn với Triển Khải Thiên ở bên xem chừng giống như sắp chịu không nổi nữa.
“Chính là cái kẻ rất rất đáng ghét kia lại sinh ra một rất rất đáng yêu phiên bản ác, cậu nói có buồn cười không?” Triệu Tước vừa nói vừa quay đầu hỏi Bạch Duẫn Văn, “Duẫn Văn à? Cậu thử nghĩ tới một ngày hắn lớn lên xem, có sợ không a?”
Bạch Duẫn Văn sắc mặt đã khó coi tới cực điểm, “Cậu điên đủ chưa?”
Triệu Tước chống cằm, tay tỳ lên mặt bàn, rất thích thú mà hỏi Triển Chiêu, “Bồi thường tinh thần như vậy thấy thế nào?”
Triển Chiêu mỉm cười, gật đầu, “Tay không đau nữa.”
Triệu Tước tủm tỉm cười.
Bạch Ngọc Đường thấy Bạch Duẫn Văn với Triển Khải Thiên dường như đều rất xấu hổ, Bạch Cẩm Đường cũng có chút bất đắc dĩ, mà toàn thể SCI đại khái cũng không dám thở mạnh làm liều.
“Ngưng nói chuyện phiếm thôi, tập trung vào Tạ Thiên Thành trước.” Bạch Ngọc Đường xung phong phá vỡ bầu không khí xấu hổ này, hỏi Triệu Tước, “Mục đích của hắn rốt cuộc là gì?”
“Đồ vô liêm sỉ này đại khái sắp chết rồi, cho nên muốn gây sóng gió một chút, dù sao tuổi cũng đã cạn.” Nói xong đứng lên, “Không bằng đến hỏi Tạ Thiên Lãng đi?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa nghe thấy có thể đến thẩm vấn Tạ Thiên Lãng thì đồng loạt xoay mặt sang dò ý Bao Chửng, “Hắn còn sống không?”
“Này………xem như là có đi.” Nói xong, Bao Chửng lại xoay sang nhìn Bạch Duẫn Văn và Triển Khải Thiên.
Bạch Duẫn Văn thở dài, nói, “Đây là SCI, muốn làm gì còn cần hỏi ý kiến tôi sao?”
Bạch Ngọc Đường sờ sờ cái mũi – Ai nha, cha già thật so đo.
Triển Khải Thiên bất đắc dĩ vỗ vỗ Bạch Duẫn Văn, rồi nói với Triển Chiêu, “Mấy đứa tra vụ án này thì cẩn thận một chút, ta về chăm sóc mẹ con.”
Triển Chiêu gật đầu, Triển Khải Thiên túm Bạch Duẫn Văn đang hầm hừ đi theo,
Bạch Cẩm Đường cũng đứng dậy, vỗ nhẹ vai Bạch Ngọc Đường, nói, “Thật ra, cha cũng đâu đã làm được gì………đừng nói với ông như thế.”
Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, ý bảo bản thân tự biết sửa chữa.
“Đi thăm dò Tạ Thiên Lãng thôi.” Triển Chiêu ngoài ý muốn bóc thêm được một tầng quan hệ giữa những người đi trước, ban đầu chạm phải thì là mây mù, rốt cuộc cũng gạt được nó để thấy ánh trăng, dù rằng ánh trăng ấy cũng không được rõ ràng cho lắm.
Cúi đầu, Triển Chiêu tự nhìn cái tay đang bị thương kia, thật đúng là có lợi, Triệu Tước bồi thường phí tổn tinh thần lần này, thật sự là rất hời.
Mọi người cùng nhau đi ra ngoài.
Bạch Ngọc Đường tò mò đi phía sau Bạch Diệp, “Chú nguyên bản cũng là người nhà họ Bạch sao?”
Bạch Diệp lắc lắc đầu, “Không biết, đại khái là không phải.”
“Chính là……..” Bạch Ngọc Đường còn rất nhiều nghi vấn mang theo.
“Tôi so với người nhà họ Bạch còn giống người nhà họ Bạch hơn, thật ư?” Bạch Diệp cười cười, hỏi Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, ít nhất một lần anh đã từng nghĩ Bạch Diệp mới chính là cha đẻ ra mình, ngoại trừ hình dáng bên ngoài, còn có một ít đặc điểm mà Triệu Tước thần thần bí bí đặt cho cái tên “Bạch thị huyết thống” gần như là chỉ có anh, Bạch Cẩm Đường và ông là có.
Bạch Diệp đưa tay lên chỉ chỉ đầu mình, nói, “Tước đã nói qua, tôi là một thành phẩm hoàn hảo, nói đơn giản chính là có người chấp nhất bỏ mặc thời gian đeo đuổi tận địa ngục để kéo lại một thiên sứ đã chết, không nghĩ rằng chỉ kéo về một cái xác giống như đúc mà thôi, lại còn là ma là quỷ.”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, nhìn Bạch Diệp.
Bạch Diệp vỗ vỗ vai anh, “Cũng phải nói, sự việc lần này, là một chuyện tốt vô cùng.”
Nói xong, đi trước.
Bạch Ngọc Đường nhìn Bạch Cẩm Đường.
Bạch Cẩm Đường vỗ vỗ vai anh, không nói thêm gì.
Bạch Ngọc Đường mơ hồ cảm thấy được, cái mà Bạch Cẩm Đường năm đó chứng kiến, có phải hay không là quá trình – ‘Muốn đem thiên sứ từ địa ngục quay về nhưng chỉ kéo lại được một thứ ma quỷ’?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]