Bạch Ngọc Đường mượn được một cái notebook dùng để mở đoạn phỏng vấn Tương Nam đưa cho. Mọi người đều nhận ra, đây đích thực là video ghi lại buổi tiếp xúc giữa Tương Nam và Vương Duyệt. Chất lượng đoạn video rất tốt, âm thanh ghi lại vô cùng rõ ràng. Tất cả nhíu mày nhìn người tên “Vương Duyệt” ở trong đoạn băng.
Nên nói như thế nào nhỉ, dáng vẻ này xác thực rất giống với Vương Duyệt họ đã từng gặp kia, chỉ có điều phong thái lại khác biệt. Người này ăn mặc thời thượng hơn, tóc ngắn hơn, trông già dặn hơn, trang điểm tinh tế, đem so với cô gái ăn mặc chất phác tính cách mộc mạc mấy bữa trước thì hoàn toàn bất đồng.
“Ai nha, có phẫu thuật thẩm mỹ không a.” Bạch Trì híp mắt nhìn cho kỹ.
“Ây!” Cặp song sinh mỗi người một bên ôm lấy Tiểu Bạch Trì, “Trì Trì, chú phải biết là, sự biến hóa của phụ nữ có thể là vô hạn, chỉ cần trang điểm một chút thì heo mẹ cũng có thể sánh ngang với Điêu Thuyền rồi!”
Bạch Trì kinh ngạc, “Lợi hại như vậy?”
Triệu Trinh đem Bạch Trì từ trong tay cặp đôi kia đoạt trở về, tránh để họ tiếp tục dạy hư cậu nhóc.
“Có cảm giác họ là hai người.” Bạch Ngọc Đường nói, “Tính cách quá khác biệt.”
Triển Chiêu gật đầu, “Đây là nửa hoàn mỹ……..”
“Sắm vai một con người hoàn mỹ.”
Không đợi cho Triển Chiêu nói xong, Triệu Tước đã thò đầu vào cướp lời.
Triển Chiêu oán giận nhìn y – Lại tranh mất phần nổi bật!
“Sắm vai một nhân cách khác cùng với nhân cách phân liệt là khác nhau sao?” Bạch Ngọc Đường không ngại học hỏi, tâm nói, Tâm lý học sao lại sản sinh ra thêm một loại bệnh mới nữa rồi?
“Nói một cách đơn giản, nhân cách phân liệt là vô ý thức mà sắm vai nhân cách là có ý thức.” Triển Chiêu giải thích.
“Cái gì gọi là có ý thức với vô ý thức?” Mọi người nghiêng đầu.
Triệu Tước vừa gặm thêm một miếng hamburger cà ri vừa liếc mắt nhìn Triển Chiêu, ý nói – SCI tụi bây đều thất học hết sao?
Triển Chiêu cũng không thèm chấp, “Nói cụ thể hơn là người có nhân cách phân liệt không biết rằng trong cơ thể mình còn tồn tại những nhân cách khác còn sắm vai nhân cách là người đó cố ý bắt chước một nhân cách không phải là chính mình.”
“Nói cả nửa ngày……….” Công Tôn hỏi, “Rốt cuộc cậu ám chỉ, Vương Duyệt là đang diễn đúng không? Cô nàng diễn trong chính cuộc sống của bản thân?”
“Có thể nói là như vậy.” Triển Chiêu gật gật đầu, “Tùy từng lúc cô ta sẽ đóng vai những tính cách khác nhau, một trong số đó là Vương Duyệt trực tiếp gặp chúng ta, là vai nữ tính, thêm vào đó là làm người chỉ điểm, hành động kỹ càng. Còn vai phóng viên trong đây là lấy hình tượng nam tính.”
Lúc này, Bạch Ngọc Đường nhận được một cuộc gọi thoại từ Tương Bình, liền chuyển sang máy tính bảng nhận điện.
Mặt Tương Bình xuất hiện trên màn hình, “Đội trưởng, em tra được vài thứ.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, ý bảo nói đi.
“Em tra xét đống ấn phẩm xuất bản đặc biệt được thu thập trong gần một năm qua phát hiện chuyện những tin tức về SCI đã xuất hiện từ sớm, còn có cả một ít tin về Tiến sĩ Triển. Chỉ là trang báo này không lớn lắm, cũng không gây ra hiệu ứng gì.” Tương Bình nói xong, lấy ra một phần tờ báo giơ về phía màn hình, nói, “Đây là số sớm nhất, thời điểm đăng bài là đợt chúng ta tra vụ án doanh trại huấn luyện sát thủ, xem thử ảnh chụp đi.”
Tất cả mọi người cùng chụm đầu vào xem, ảnh chụp khá lớn có điều không biết là phải nhìn ngang hay nhìn dọc mới chuẩn, rõ ràng trang báo bị cắt thiếu, chỉ thấy có mỗi một khung chữ nhật toàn màu đỏ.
Tương Bình giúp chỉnh lại tấm hình.
“Di?” Triển Chiêu vuốt cằm.
Bạch Ngọc Đường cũng rất giật mình.
Tấm ảnh kia có bối cảnh là một biển lửa, phía sau là tòa nhà nào đó bị cháy, phía trước vô cùng hỗn độn, một thứ gì đó cao cao giống như bàn đánh bóng bàn, còn có một vài cảnh sát đang bắt giữ ai đó. Lớn nhất và trung tâm nhất là dáng chụp nửa mặt của hai người, họ dường như là đang quay đầu lại nhìn đám cháy và quan sát hiện trường. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường quả thực nhìn một cái thì nhận ra ngay, trong tấm hình kia chính là họ.
“A!” Bạch Trì kinh ngạc, “Em nhớ rõ cái này! Ngày đó câu lạc bộ đêm kia bị cháy, anh thuyết phục kẻ tẩm xăng bên cạnh hai con tin vứt cái bật lửa đi!”
Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, “Tôi cũng nhớ rõ người này, tay bán ma túy cho Tề Nhạc.”
“Cái báo này đưa tin cũng khoa trương quá đi.” Triển Chiêu nghiêng đầu đọc nội dung bài báo, người đăng đem việc dùng tâm lý học để tra xét vụ án viết rất tâm đắc, còn cường điệu giới thiệu một chút về ngành học này trong SCI, chính là viết không đủ dài, cách hành văn cũng không mấy nổi bật. Nói thật, người đọc báo bây giờ ngày một ít đi, họ toàn đăng mấy cái tin tức xã hội không đâu, nói đơn giản một chút chính là việc cảnh sát bắt được một tên bán ma túy đầu óc không bình thường thì mấy ai chú ý đến.
“Người này hiểu nhầm tâm lý học tội phạm rồi, có điều lại rất hứng thú với nó.” Triển Chiêu nhíu mày, chỉ chỉ tên tác giả cuối bài viết, hai chữ – Trần Duyệt.
“Trần Duyệt?” Bạch Ngọc Đường nhíu nhíu mày, “Trần Duyệt với Vương Duyệt ….. trùng hợp sao?”
“Em dựa vào tờ báo này tra xét tay phóng viên tên Trần Duyệt kia một chút.” Tương Bình nói, “Nhất định sẽ khiến mọi người ngạc nhiên.”
Nói xong, Tương Bình mở ra một vài bài viết khác, “Xem đi! Hắn sau đó còn viết gần trăm bài nữa đều về SCI hết, không cần phải có hứng thú thái quá với chúng ta như vậy chứ!”
Mọi người thấy Tương Bình sắp sắp xếp xếp những bài viết cắt từ báo ra, nhíu mày.
“Mỗi một vụ án của chúng ta đều có?” Triển Chiêu hỏi.
“Đúng vậy, tờ báo nào cũng có một chuyên mục về các vấn đề trật tự – xã hội, gần như cứ mở ra là thấy viết về chúng ta kèm theo đó là tâm lý học tội phạm.” Tương Bình ngừng tay, “Nhưng tên tuổi tờ báo này quả thực rất nhỏ, lượng người đọc cũng không nhiều, mỗi lần ra chuyên mục này đều bị độc giả xem nhẹ, thẳng đến hai năm trước thì chính thức cắt đi.”
“Em gọi điện tới tòa soạn báo đó điều tra thì được biết, sau khi chuyên mục kia ngưng lại, Trần Duyệt cũng từ chức luôn.” Tương Bình nói tiếp, “Em bảo họ cung cấp thông tin về người này thì họ gửi hồ sơ tới, cho các anh tự xem sẽ tốt hơn.”
Nói xong, Tương Bình lại lôi ra mấy tập tư liệu, mọi người nhìn thấy lập tức chau mày.
Một trong số đó là lý lịch cá nhân sơ lược của Trần Duyệt và thứ thu hút ánh mắt của mọi người trước tiên không gì khác ngoài một tấm hình. Người trong ảnh là nam, hay nói cách khác là người con trai đó rất giống với Vương Duyệt.
“Hai tấm hình khác nhau chứ.” Tương Bình lại giơ lên tấm thẻ công tác có hình của Vương Duyệt hiện tại.
“Giống như đúc!”
Đối chiếu song song đã chỉ ra mặc dù phong thái có sự khác nhau nhưng rốt cuộc người vẫn chỉ cùng là một!
“Phong cách thay đổi qua mức.” Công Tôn cảm khái, “Nhưng tuyệt đối là cùng một người, sao lại không bị phát hiện nhỉ? Làm giả chứng minh thư sao?”
“Đều không phải.” Tương Bình lại giơ lên hai bản chứng minh nhân dân cho tất cả cùng so sánh.
“Đây là bản sao chứng minh thư của Vương Duyệt, còn đây là bản sao chứng minh thư của thân phận Trần Duyệt kia.” Tương Bình để chúng cạnh nhau.
Hai thân phận, hai ảnh chụp, hai mã số hoàn toàn khác nhau.
“Đều là thật?”
“Đúng vậy.” Tương Bình gật đầu. “Chứng minh nhân dân, ảnh chụp dù rất giống nhưng lại không thể nói là như nhau.”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Hai người bọn họ ắt phải cầm chứng minh thư cho người khác xem, chẳng lẽ lại không có ai hoài nghi, thật sự là độ trùng khớp vô cùng lớn.”
“Nói như vậy.” Công Tôn nói, “Vốn dĩ Vương Duyệt và Trần Duyệt là hai người, chỉ là vừa khéo đều có cùng một cái tên là ‘Duyệt’, hơn nữa cả hai giới tính lại khác. Tuy nhiên, diện mạo khá giống nhau, ít nhất trong chứng minh thư là vậy, sau đó Vương Duyệt đã đem chính mình giả trang thành người kia, sử dụng thân phận của Trần Duyệt.”
“Vậy Trần Duyệt thực sự đâu?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Trần Duyệt vẫn đang ở trong nước a, hiện công việc là phóng viên chụp ảnh ột tạp chí.” Tương Bình vừa nói vừa giương mi, “Có điều, gần đây đột nhiên từ chức, em tra qua thì thấy ngày y từ chức trùng khớp với ngày Thường Ngôn qua đời.”
“Trần Duyệt năm nay hai mươi tám tuổi, không có nhân thân, cha mẹ đều mất khi anh ta còn rất nhỏ, chỉ có một ông nội mắc bệnh tâm thần, Trần Duyệt vẫn một mình chăm sóc ông ấy, cho đến hai năm trước.” Tương Bình kết luận, “Em hoài nghi………”
“Vương Duyệt chiếm giữ thân phận của Trần Duyệt, như vậy hẳn là Trần Duyệt kia đã chết rồi.” Bạch Ngọc Đường nói, “Có thể Vương Duyệt dùng thân phận này không phải chỉ ngày một ngày hai hoặc là mới được một hoặc hai năm mà còn nhiều hơn thế.”
“Một người hai thân phận a, khó trách hoạt động dễ dàng như vậy, chẳng ai phát hiện ra.”
“Khi tra tư liệu về Trần Duyệt có một chuyện.” Tương Bình nói, “Đó là anh ta đã từng công tác tại cảnh cục mình.”
“Cái gì?” Tất cả mọi người đều kinh ngạc, “Y là cảnh sát?”
“Y học đại học khoa quản lý tài liệu.” Tương Bình nói, “Tham gia rất nhiều đợt sát hạch, sau đó thì trúng tuyển vào thực tập ở cảnh cục ta, rồi được giao cho công việc sửa sang, phân loại lại hồ sơ vụ án. Anh cũng biết là cảnh cục mình lưu trữ cả đống tư liệu cũ mèm, phải quét lên máy rồi đánh lại còn gì, nạp vào hệ thống thông tin chung, đợt ấy tuyển không ít nhân sự.”
Tất cả đều gật.
“Vậy phải nộp sơ yếu lí lịch mới được nhận việc đúng chứ?” Bao Chửng vẫn im lặng trước đó hiện đang nhíu mày hỏi, trong lòng lại cảm thấy, đúng là quá nguy hiểm, dễ dàng như thế là trà trộn được vào cảnh cục rồi.
“Có, em đã rà soát bản ghi chép tư liệu nhân sự.” Tương Bình nói xong đem thông tin gửi qua, phần lí lịch được khai chẳng khác mấy so với cái được nộp cho tòa soạn nọ, chỉ có mỗi tấm ảnh chân dung là bất đồng.
“Nhìn thế này vẫn có thể thấy chỗ không giống, hai người lớn lên thật giống …… Hoặc là nói, Vương Duyệt càng giống với tấm hình trong chứng minh thư của Trần Duyệt hơn cả thân phận thật.” Tất cả mọi người gật đầu, hỏi, “Sau đó?”
“Về sau, Trần Duyệt lại đột nhiên không đi làm, chỉ gửi đến có một cái đơn xin từ chức, quản lý bộ phận đối với người này vẫn còn bức xúc lắm.” Từ lời Tương Bình vừa nói, mọi người đều tự mình ngầm hiểu ra – Phỏng chừng, khi đó Trần Duyệt cũng đã chết rồi.
“Chờ một chút.” Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi, “Nói như vậy, thời điểm Trần Duyệt còn đi làm ở cảnh cục, chẳng phải Vương Duyệt cũng đang dùng thân phận Trần Duyệt công tác ở tòa soạn báo ư.”
“Không hề bị phát hiện?” Công Tôn cũng nhận ra điểm đặc biệt.
“Cũng không phải không có khả năng.” Tương Bình nói, “Theo như em điều tra thì tòa soạn báo kia quy mô nhỏ, Trần Duyệt cũng chỉ là thực tập sinh, viết chuyên mục xem như là nghĩa vụ của y khi đó.”
“Với cả đúng là có cái chữ kí ‘Trần Duyệt’ dưới bài viết mà mọi người vừa xem nhưng tin tức được đăng là của một tháng sau đó lận.” Tương Bình nói.
‘Một tháng sau……….” Triển Chiêu gật gật đầu, lại hỏi, “Quan hệ với người khác của Trần Duyệt trong thời gian công tác tại cảnh cục thế nào?”
Tương Bình cười cười, “Em đã đi tìm những cảnh sát từng gặp qua y, bọn họ đều nhớ rõ việc y có bạn gái, hình như thường thấy gọi là ‘Tiểu Vương’, cũng có người nghe được lúc Trần Duyệt gọi điện thoại lại kêu là ‘Duyệt Duyệt’ và vân vân. Tuy nhiên bạn gái y chưa từng tới cảnh cục, cơm trưa Trần Duyệt ăn với đồng sự cô nàng cũng không theo cùng, cho nên tất cả đều không hề biết mặt.”
“Rất cẩn thận.” Bạch Ngọc Đường thấp giọng nói, “Xem ra đã có âm mưu lâu rồi.”
“Tôi đoán quá trình là như thế này.” Công Tôn cũng tự mình phán đoán thử, “Vương Duyệt trước kia rất say mê những thứ liên quan đến SCI cùng tâm lý học tội phạm, sau đó, cô nàng có thể đã lượn qua lượn lại gần cảnh cục hoặc là vân vân, rồi vô tình phát hiện tồn tại một người tên Trần Duyệt vì thế liền cùng người đó nói chuyện yêu đương để dễ dàng có được sự tín nhiệm của y rồi mạo danh thân phận. Phỏng chừng Trần Duyệt còn giúp cô sao chụp rất nhiều những hồ sơ về SCI trong phòng lưu trữ, cho nên Vương Duyệt kia mới có được nhiều tư liệu đến vậy.”
“Nếu nói như thế, Hứa Cường bị tai nạn chết kia cũng là một thân phận giả hay sao……….Hai người bọn họ nếu là quen biết, vẫn rất trùng hợp đúng chứ?”
“Khoa giám định trước có cho kết quả về năm dấu tay khác biệt trên vách tường tầng hầm.” Tương Bình nói, “Em vừa nhờ họ đi lấy dấu vân tay của Trần Duyệt lưu lại một ở tòa soạn một ở cảnh cục xem còn không. Rất tuyệt là họ tìm được hai tập tài liệu, trên đó có mấy tổ hợp vân tay lận. Lúc mang ra phân tích so sánh thì thấy dấu vân tay ở tòa soạn trùng khớp với một cặp vân tay trên tường, dấu vân tay ở cảnh cục tuy trùng khớp với một cặp vân tay ở đống tư liệu trong tầng ngầm nhưng không trùng khớp với bất kì cặp vân tay nào khác cả. Em xem xét những tư liệu có dấu vết đó thì đều là một ít những sao chụp về những vụ án mà SCI từng theo thôi. Mà kỳ quái hơn nữa là hai tổ hợp dấu vân tay trên lý lịch cùng của Trần Duyệt vì sao lại không hề khớp. Em liền đem dấu vân tay của Vương Duyệt áp vào thì phát hiện tệp lý lịch bên toà soạn báo trùng khớp với dấu vân tay trên vách tường, quả thực đúng là của Vương Duyệt.”
“Vậy chứng minh suy đoán của chúng ta là chính xác.” Bạch Ngọc Đường nói, “Đáng ra việc có dấu vân tay của Vương Duyệt trong tầng hầm cũng không có gì là lạ dù sao cô ta cũng đã nói mình từng lật tư liệu ra xem, nhưng hiện tại thì………Chúng ta đã có căn cứ vô cùng xác đáng để bắt người rồi.”
Triển Chiêu gật gật đầu, “Cô nàng dùng thủ đoạn một kẻ đóng hai vai quả đúng là inh, tuy nhiên cho dù có trăm tính vạn tính cô ta cũng không ngờ sẽ bị bại lộ bởi bức họa của Triệu Tước.”
Bạch Ngọc Đường lấy điện thoại ra, “Mã Hán cùng Triệu Hổ đang đi điều tra mấy người hàng xóm vừa tiện trực tiếp áp giải người về cảnh cục luôn.”
Chính là anh còn chưa kịp gọi đi thì người cần điện đã tự động gọi tới, màn hình hiện số của Mã Hán.
Bạch Ngọc Đường nghe điện, còn chưa nói được lời nào thì đầu bên kia tiếng của Triệu Hổ đã oang oang lên, “Đội trưởng, Vương Duyệt đã chết.”
Bạch Ngọc Đường chau mày, liếc sang nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu đón được ánh mắt anh cũng đủ hiểu, Đúng là sợ cái gì thì nó ắt sẽ đến.
“Cô ấy chết như thế nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Bao con nhộng vô xỉ.” Triệu Hổ hạ giọng nói, “Chết trên bàn học trong nhà.”
Mọi người thở dài……Lại nữa.
Cùng lúc, một chiếc điện thoại khác cũng vang lên.
Triển Chiêu nhìn chiếc di động trong túi áo nhíu mày.
Bạch Ngọc Đường lấy di động ra mở loa ngoài – Chính là chiếc được gửi tới cảnh cục, điện thoại của hung thủ.
“Chậm mất rồi a, lại còn bị tổn thất thảm hại.” Đầu bên kia, tiếng cười truyền đến thập phần sung sướng, tuy rằng âm thanh đã được lọc qua máy biến đổi giọng trở nên quỷ dị nhưng ý cười vẫn rất rõ ràng.
“Đây là quân cờ thứ hai của tôi, vừa lòng không?”
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, Triển Chiêu ở bên khẽ vuốt cằm – Quân cờ thứ hai?
“Cô ta có phải hay không cũng thực vô sỉ?” Đối phương hỏi, “Bao con nhộng vô xỉ chính là được tạo ra cho những kẻ như thế đó. Ba quân cờ còn lại, đội quân SCI tinh anh các vị, nhanh bắt lại a. Ha ha ha” Đối phương cười đến đắc ý, “Hôm nay đã tống tiễn được một người, đúng rồi, giữ gìn thân thể a, tiến sĩ Triển.”
Nói xong, đường truyền bị ngắt cùng với dư âm của tiếng cười.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, quả nhiên……..vẻ mặt Miêu nhi chẳng khác nào giẫm lên cứt chó.
Bao Chửng tức giận, “Đến tột cùng là ai?!”
“Quân cờ thứ nhất.” Triển Chiêu còn đang nhíu mày, “Dường như là ám chỉ Lí Duệ hai chân bị liệt, còn quân cờ thứ hai chính là Vương Duyệt ưa sắm vai nhân cách.”
“Đội trưởng.” Tương Bình ở đầu bên kia cũng nghe được cuộc đối thoại, tạch tạch máy tính một chút sau đó nói, “Trên vách tường cũng có dấu vân tay của Lí Duệ.”
“Lí Duệ phải dựa vào xe lăn mới có thể di chuyển, sao có thể tiến vào được tầng hầm?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu “Lại còn không bị phát hiện.”
“Cái tầng hầm kia hẳn là hắn muốn cung cấp cho chúng ta mà thôi.” Triển Chiêu nói, “Dấu vân tay lưu lại chính là đưa cho chúng ta làm manh mối, theo đó mà điều tra, chỉ như vậy đối phương mới có thể hưởng thụ từng bước chúng ta dò dẫm trong sung sướng.”
“Nhưng kia còn có chi tiết Vương Duyệt dùng xe theo dõi chúng ta làm đầu mối dẫn dắt, quân cơ thứ ba ngay cả chút gợi ý cũng không.” Bạch Trì ủ rũ, đối thủ lần này quả nhiên đã dành rất nhiều năm để tìm cách đối phó với SCI, tâm tư kín đáo, kế hoạch chu toàn.
“Gợi ý cũng không phải không có.” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Chỉ sợ chính là kẻ vẫn thường xuyên lởn vởn ở gần khu nhà của Vương Duyệt, người đàn ông có cái bớt màu xanh.”
Triển Chiêu gật gật đầu, còn đang tự hỏi thì Bạch Ngọc Đường đột nhiên chọt chọt cậu, ý bảo – Nhìn bên cửa sổ đi.
Mọi người đồng loạt xoay mặt sang, không xem còn đỡ, vừa thấy liền muốn nhảy dựng lên…….
Triệu Tước quỷ khí dày đặc đang tựa vào khung cửa, thò nửa cái đầu qua, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc di động hung thủ vừa gọi tới, đôi con người tối đen.
Tất cả theo bản năng ôm ngực ngã lùi – Thật đáng sợ, Triệu Tước bị sao thế kia?
Triệu Tước chậm rãi nhích tới, vươn tay cầm lấy cái di động, ấn nhấn vài cái, hình như muốn gọi lại số máy kia. Một lúc sau, đúng là đường dây được thông, âm thanh ban nãy truyền tới, “Không hề hiểu được tình huống sao? Vẫn muốn có gợi ý?”
Tất cả mọi người nhìn Triệu Tước.
Thật lâu sau, chợt nghe Triệu Tước nói, “Ngươi vậy mà vẫn còn sống.”
......
Mọi người sửng sốt – Quen biết?!
Ngay cả Bao Chửng cũng nhíu mày nhìn y.
Đầu kia im lặng rất lâu, sau đó truyền đến một tiếng cười lạnh, “Đã lâu không gặp! Ngươi ở sau chỉ đạo nhóm tiểu bằng hữu phá án sao?”
“Cái rắm.” Triển Chiêu nghe đến đấy thì nhịn không được nhả một câu.
“Ha ha.” Đối phương có vẻ rất tự tin, “Cho dù có ngươi hỗ trợ đi chăng nữa cũng không có cái gọi là …….”
“Ha ha?” Triệu Tước cũng bắt chước đối phương cười cười, “Ngươi thấy sợ sao? Nghĩ tới ta liền ướt đũng quần?”
Đối phương không nói gì nhưng dường như có thể nghe được tiếng thở của hắn âm thanh cao hơn một bậc.
“Có điều, chẳng cần tới ta hỗ trợ, ngươi cứ chờ ở đó, trong vòng 3 ngày sẽ bị gô cổ!” Nói xong giơ điện thoại lên cao.
“A………” Bạch Ngọc Đường nhanh nhẹn đem Triệu Tước ngăn lại, tránh cho y đem điện thoại quăng xuống dưới sàn.
Mà đầu bên kia lại truyền đến tiếng hung thủ nghiến răng nghiến lợi, “Chờ xem, ta sẽ cho ngươi biết, cái đám người ngươi yêu thích kia thất bại như thế nào, vô dụng ra làm sao!” Nói xong thì ngắt điện.
Mọi người ngẩn ra một lúc rồi cùng nhau xoay mặt sang nhìn Triệu Tước, ý hỏi – Quanh đi quẩn lại, thì ra vấn đề đều nẳm ở chỗ đồng chí sao?
Triệu Tước cũng chẳng quan tâm, một tay nắm áo Triển Chiêu, một tay kéo áo Bạch Ngọc Đường làm ra vẻ luống cuống, “Hai đứa nhất định trong vòng 3 ngày phải bắt lấy hắn cho ta, đừng có để cho ta mất mặt nghe rõ không!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vẻ mặt mờ mịt, “Rốt cuộc hắn là ai?”
Triệu Tước vươn ngón giữa ra quất trả về hai chữ, “Tiện nhân!”
*Đoạn Tương Bình nói về dấu vân tay:
Bên giám định tìm được hai tập tài liệu + sơ yếu lý lịch → Soi được vài tổ hợp dấu vân tay (mỗi tổ hợp = của 1 người)
Giả định: thân phận Trần Duyệt không có sự thay thế đồng thời với Vương Duyệt.
Nghĩa là: Dấu vân tay ở tòa soạn ≡ Dấu vân tay ở cảnh cục.
Thực tế:
Dấu vân tay ở tòa soạn ≡ 1 tổ hợp vân tay trên tường.
Dấu vân tay ở cảnh cục ≡ 1 tổ hợp vân tay trên tư liệu tại tầng ngầm ≢ các tổ hợp vân tay trên tường.
→ Dấu vân tay ở tòa soạn ≢ Dấu vân tay ở cảnh cục.
Mà: Dấu vân tay của Vương Duyệt ≡ Dấu vân tay ở tòa soạn ≡ 1 tổ hợp vân tay trên tường.
→ Đã có sự thế thân: Trần Duyệt làm ở cảnh cục còn Vương Duyệt mượn thân phận của anh ta làm việc ở tòa soạn báo
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]