Chương trước
Chương sau
Chòm râu của Triệu Tước dưới sự hợp tác của Triển Chiêu và Bạch Diệp cuối cùng cũng bị cạo sạch.

Vì vậy, trong khoang thuyền, Triệu Tước bĩu môi ngồi giận dỗi, Triển Chiêu tâm tình vui vẻ gặm miếng sandwich Bạch Trì mang đến, Bạch Diệp dựa vào thuyền nhìn xa xăm.

“Chú ăn không?”

Bạch Trì lấy hết can đảm đi tới cạnh Triệu Tước, đưa cho ông ta một chén trà sữa với một phần sandwich..

Triệu Tước yếu ớt xoay mặt nhìn Bạch Trì, sau đó nhào tới ôm cậu cứng ngắc, “Hu hu hu~ …”.

Triệu Trinh vội kéo Bạch Trì ra, Triệu Tước mặt không một giọt nước mắt ngồi xuống, bắt chéo chân, cầm trà sữa với sandwich cắn một ngụm lớn.

Lâm Nhược trên người bị thương không ít, nhưng lúc này anh chẳng thấy đau, chỉ ngửa mặt nhìn chằm chằm vào hai anh em Hàn Vĩ Hàn Linh, thực sự là giống nhau như đúc.

“Anh có vài chỗ vẫn chưa hiểu rõ.” Bạch Cẩm Đường rất hứng thú đi tới cạnh Triển Chiêu.

“Anh nói xem.” Triển Chiêu nhai nhai sandwich, vì vụ cạo râu vừa rồi mà tâm tình vô cùng tốt..

“Cái chết của bọn Đinh Nguyên là giả, thật ra họ chưa chết, mà là những người anh em song sinh, đúng không?” Bạch Cẩm Đường hỏi, “Kẻ động thủ kỳ thực chính là Đinh Nguyên, Ryan … Bọn họ đã tạo ra cái chết giả, nhưng toàn bộ quá trình là thế nào?”

“Cái này nói ra thì phức tạp a, vụ án lần này rất phức tạp.” Triển Chiêu vuốt cằm bắt đầu huyên thuyên, “Kỳ thực tất cả bắt đầu giống như vũ trụ…”

“Cứ nói đi!”

Từ đầu bên kia, Bao Chửng đang đeo tai nghe theo dõi vụ án nhịn không được cắt ngang Triển Chiêu, “Nói tiếng người!”.

Triển Chiêu bĩu môi, “Như là hệ ngân hà…”

“Cậu lại nói nhảm nữa xem!” Bao Chửng có chút bùng nổ.

Triển Chiêu thở dài, “Hệ mặt trời …”

Bao Chửng không nói nữa, chỉ đỡ trán thở dài.

“Hệ mặt trời vì sao hình thành a?” Triển Chiêu hỏi Bạch Cẩm Đường.

Bạch Cẩm Đường nhíu mày nhìn anh, một lúc lâu sau mở miệng, “Cứ nói đi.”

Mọi người bất đắc dĩ thở dài.

“Đơn giản mà nói, các hành tinh luôn di chuyển quanh mặt trời, bởi vì lực hấp dẫn.” Triển Chiêu vươn một ngón tay ra vẽ thành vòng tròn, “Trên thế giới này có rất nhiều thứ có lực hấp dẫn như thế! Lực hấp dẫn giữa người bình thường với người bình thường chẳng liên quan gì với lực hấp dẫn trong tự nhiên hết, nhưng với người không bình thường thì lại khác, anh hiểu không a?”

Bạch Cẩm Đường dựa vào bệ cửa sổ nghe xong, gật đầu, “Cậu cứ nói thẳng là những người không bình thường đó đều bị Lâm Nhược hấp dẫn không phải được rồi sao?”

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái.

Mọi người vỗ tay —— không hổ là anh hai của Bạch Ngọc Đường! Năng lực lĩnh ngộ kinh người!.

Triển Chiêu đưa tay gãi gãi quai hàm, Triệu Tước bên cạnh cười có chút hả hê.

“Tôi không hiểu.” Lâm Nhược không quá hiểu tình huống, “Liên quan gì đến tôi a? Tôi không tham gia vào tổ chức khủng bố, cũng chưa từng tiến hành thí nghiệm trên cơ thể nào mà.”

Tất cả mọi người bật cười, đúng là Lâm Nhược hoàn toàn vô tội, điển hình của kiểu nằm trong nhà cũng trúng đạn là đây.

Triển Chiêu cười tủm tỉm chỉ chỉ vào anh ta, “Công chúa Bạch Tuyết cũng có trêu chọc vào nữ vương hoàng hậu đâu, nhưng nữ vương hoàng hậu vẫn muốn nàng chết, là bởi vì sao a?”

Tất cả mọi người nhíu mày, tiếp tục liếc Cẩm Đường.

Bạch Cẩm Đường bất đắc dĩ, “Cậu cứ nói là khí chất của Lâm Nhược giống với Bruce, nên bọn họ mới tự nhiên bị cậu ấy hấp dẫn có phải dễ hiểu hơn không, mấy đồ mọt sách các cậu cứ giỏi làm phức tạp hoá chuyện đơn giản.”.

“Đại ca!” Triệu Hổ kích động, “Anh quả nhiên là lương tâm của nhân loại a! Bọn em mỗi ngày đều bị mọt sách tàn phá a!”

Triển Chiêu trừng mắt sang Triệu Hổ, Hổ Tử vội chạy lại núp sau lưng Bạch Cẩm Đường.

“Em đặt giả thiết thế này, năm đó các cặp song sinh sau khi gặp sóng thần thì chia ra làm hai, một là nhóm của Tiểu Mễ. Còn lại là đám gia hoả Stephen, một bên rất hiền lành thiện lương, còn một bên … cũng không nói là ác độc được, coi như là hư hỏng đi.” Triển Chiêu hướng hai bàn tay sang hai bên, coi như đại diện cho hai nhóm người, “Trong số sản phẩm thí nghiệm bị cuốn đi có một cặp song sinh là Hàn Vĩ và Hàn Linh, ngoài ra còn có một cặp nữa là chị em Emilia. Emilia hình như là thành phẩm sớm nhất trong số bọn họ, nói cách khác không phải sản phẩm thứ cấp như những người còn lại, vì thế tương đối đặc biệt.”

“Hàn Vĩ không nhớ rõ chuyện năm đó, đúng không?” Triển Chiêu hỏi Hàn Vĩ..

Hàn Vĩ gật đầu, “Lúc gặp sóng thần tôi bị đập đầu vào đâu đó, trong khi ôm tấm ván gỗ vài ngày thì được một người ngư dân cứu, sau đó tôi được nhận nuôi, kỳ thực tôi vẫn không nhớ rõ quá khứ cho lắm, bởi vì tôi mất trí nhớ nên đã tưởng cha mẹ nuôi chính là cha mẹ ruột, tuy rằng gia cảnh cũng bình thường nhưng tuổi thơ của tôi rất vui vẻ. Sau khi bị đụng vào đầu một lần nữa, trở thành người thực vật, lúc tỉnh lại khối máu tụ ngày trước đã tan ra, tôi hồi phục lại ký ức, nhớ ra tất cả.”

“Chính xác rồi.” Triển Chiêu gật đầu, “Anh và Lâm Nhược cùng vào một trường đại học, rồi cùng ở một phòng, đồng thời trở thành bạn tốt, cùng nhau tham gia thi đấu thuyền buồm, đây có thể nói là bắt đầu của một đoạn nghiệt duyên!”.

Mọi người đều gật đầu, song song đó thở dài —— nói nghiệt duyên không hề sai chút nào, nếu như năm đó không quen nhau thì sự tình ngày hôm nay có lẽ đã chẳng xảy ra.

“Hàn Vĩ tuy mất đi ký ức nhưng bản năng vẫn còn, anh ấy theo bản năng bị Lâm Nhược hấp dẫn, anh em họ Hàn là thành phẩm ưu tú nhất của Bruce, biết ý nghĩa là gì không?”

Mọi người lắc đầu, không rõ.

Triển Chiêu híp mắt, có loại cảm giác như mình đang cầm đàn gảy vào tai trâu.

“Chắc chắn sẽ yêu mến Bruce nhất.” Bạch Ngọc Đường hợp thời mở miệng, “Khí chất và tính cách của Lâm Nhược có chút giống với Bruce, đại khái là đặc trưng của các thiên tài, vì vậy thẩm mĩ sở thích cũng không khác gì lắm, bởi vậy Hàn Vĩ càng chơi cùng càng thấy thuận mắt.”

“Nga…” Những người khác đều gật đầu, cuối cùng cũng hiểu ra!

Triệu Tước khóe miệng giật giật nhìn Triển Chiêu, như là khinh bỉ anh đi làm việc với một đám động vật cấp thấp.

“Nếu như gặp gỡ Hàn Vĩ là một sự ngẫu nhiên, thì gặp gỡ Stephen bọn họ lại là lẽ tất nhiên, như là các hành tinh với mặt trời vậy, lực hấp dẫn a lực hấp dẫn!” Triển Chiêu tiếp tục nói, “Stephen bọn họ được các thuyền viên trên một du thuyền xa hoa cứu sống, sau đó trở thành con nuôi của các phú hào trên thuyền, bằng vào thiên phú trời sinh, bọn họ trở thành đại biểu của giới tinh anh trong mắt mọi người, một máy bay chiến đấu trong đám công tử hào hoa.”

Tất cả mọi người bật cười —— Triển Chiêu đang liều mạng nói tiếng phổ thông…

“Hàn Vĩ quên đi quá khứ, nhưng đám Stephen thì không, vì vậy…” Triển Chiêu khẽ vỗ tay một cái, “Sao Hoả đụng vào Địa Cầu.”

Tất cả mọi người gật đầu —— có thể hiểu được vì sao đám Stephen không ưa Hàn Vĩ ngay từ đầu.

“Stephen lúc phát hiện ra Hàn Vĩ bị mất trí nhớ thì yên tâm hơn một chút, nhưng chung quy vẫn là một mối họa, vì vậy rất ghét anh ấy, không cho anh ấy tiến vào vòng tròn của bọn họ, đương nhiên … một người không thể hoà nhập được với một nhóm cũng là hiện tượng rất bình thường!”

Mọi người gật đầu —— đúng vậy.

“Thế nhưng sự xuất hiện của Hàn Vĩ vẫn làm Stephen bọn họ lo lắng.” Triển Chiêu nhắc nhở, “Đây cũng chính là tác dụng phụ xuất hiện trong quá trình thí nghiệm của Bruce, trước đã từng nói qua.”

“Thiên chi kiêu tử độc nhất vô nhị đương nhiên không cho phép một người khác giống y hệt mình, đồng thời hoàn mỹ hơn mình tồn tại!” Phân tích lần này rất dễ hiểu, mọi người nghe liền hiểu, Tần Âu thắc mắc, “Vì vậy Stephen bọn họ muốn tìm ra cặp song sinh nữ kia để hủy diệt bọn họ?”

“Đây chỉ là một lý do.” Triển Chiêu vươn hai ngón tay ra, “Còn có một cái nữa, phẩm chất quan trọng nhất của một người thành công là gì?”

Mọi người nhìn Bạch Cẩm Đường.

Bạch Cẩm Đường và Lâm Nhược đồng thanh, “Dã tâm.”

“Chính xác.” Triển Chiêu gật đầu, “Người làm ăn cần nhất cái gì?”.

Mọi người lại liếc Cẩm Đường.

Bạch Cẩm Đường và Lâm Nhược lại đồng thanh, “Tài nguyên.”

“Quả nhiên mấy tay đó làm người ta chán ghét mà!” Triển Chiêu lắc đầu, “Bởi vậy mới có câu người nghèo mua dầu ăn kẻ giàu mua dầu mỏ, nghiệp chướng a.”

“Đừng lạc đề tài nữa!” Bao Chửng vừa nhẫn nại xem đồng hồ vừa nghe Triển Chiêu phá án, cũng vô cùng buồn bực —— con thuyền kia sao lâu la vậy a, vẫn chưa thấy bóng dáng đâu cả!

“Nguồn tài nguyên trân quý nhất trên thế giới này là gì?” Triển Chiêu lại hỏi.

Triệu Hổ giành phần trả lời, “Con người!”

Những người khác gật đầu, Bạch Cẩm Đường và Lâm Nhược “phì” một tiếng, bật cười..

“Không phải người sao?” Triệu Hổ hỏi.

Lâm Nhược chỉ chỉ đầu, “Là người giỏi.”

Triệu Hổ nhìn trời, muốn đạp chết mấy tay công tử này quá!

“Bruce và hạng mục nghiên cứu của ông ta chính là tài nguyên đáng giá nhất, bởi vì có thể tạo ra những con người hoàn mỹ!” Bạch Cẩm Đường nhìn Triển Chiêu, “Vì thế đám Stephen ngoại trừ muốn tìm cặp song sinh để diệt trừ Hàn Vĩ Hàn Linh ra, còn muốn trở lại hòn đảo nọ, tìm được Bruce, tìm được tài nguyên, thậm chí dò xét công thức thí nghiệm, bởi vì đó thực sự là một kho báu!”.

“Chính xác nha.” Triển Chiêu cười cười, “Nhưng mà một đảo nhỏ giữa biển rộng mênh mông như thế vô cùng khó tìm, mãi cho đến khi xuất hiện hai sự kiện!”

“Thuyền PT, và tai nạn của Hàn Vĩ với Lâm Nhược?” Ngoại trừ Bạch Ngọc Đường ra, Công Tôn là người duy nhất có thể theo sát Triển Chiêu mà không bị tụt lại, “PT năm đó gặp phải hải tặc, hải tặc cướp được nó rời đi nhưng lại đụng phải chị em Emilia, tất cả đều là nghiệt duyên a!”

“Thế nhưng chị em Emilia làm sao lên được con thuyền đó a?” Triệu Hổ không giải thích được..

“Suy luận tương tự a.” Triển Chiêu cười cười, “Vì sao những cặp song sinh khác đều được cứu đi, còn chị em Emilia thì không?”

Mọi người nhíu nhíu mày.

Bạch Ngọc Đường mở miệng, “Chị em Emilia cho dù được ai đó ở trên thuyền cứu lên, hay là tự chặn thuyền lại leo lên, kết cục vẫn là giết sạch người trên đó, khống chế thuyền!”

“Chính xác.” Triển Chiêu gật đầu, “Trước cũng nói rồi, chị em Emilia ra đời không cùng lượt với các cặp còn lại, nói cách khác, hai ả lớn tuổi hơn những người còn lại nên chưa chắc đã được sinh ra ở trên đảo! Một người chưa từng rời khỏi đảo không thể nào biết vị trí của nó, nhưng nếu là người từ bên ngoài tiến vào thì sẽ rất rõ ràng chuyện đó. Khả năng của Emilia vô cùng cường đại, chứng tỏ tình yêu của hai ả dành cho Bruce rất sâu nặng … Kết quả là…”.

“Hai ả cho dù đã khống chế con thuyền nào cũng sẽ tìm cách quay trở về đảo … Trong quá trình đó, thuyền của hai ả gặp được PT đang bị hải tặc tấn công.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Hai ả cần con thuyền lớn hơn nữa để về đảo, nên đã lên thuyền chém người như bằm dưa hấu, thế nhưng… lại để lại một người.”

“Nguyễn Văn Cao!” Mọi người lập tức nhớ đến tay trùm ma túy quỷ dị kia.

“Nguyễn Văn Cao bị mất liên lạc ba tháng mới được cứu từ dưới biển lên, kết quả là… Vậy ba tháng đó gã đi đâu?” Triển Chiêu nhắc nhở.

“Bị đưa đến hòn đảo, đồng thời nhìn thấy Bruce?” Mọi người nghĩ đây là giải thích hợp lý duy nhất.

“Về phần Nguyễn Văn Cao, tình trạng của gã là bị nhét thêm một nhân cách khác vào người, còn chuyện gã được thả, hay là tự trốn đi thì không biết. Thứ đáng quan tâm chính là sau đó có một phú hào thần bí giúp gã thoát khỏi khốn cảnh, đồng thời… có một vài thứ rất quan trọng, đó là những con dấu Nguyễn Văn Cao sáng tạo ra, là kẻ thế mạng cuối cùng!”

“Ý anh là, năm đó chi ra một số tiền lớn để đưa Nguyễn Văn Cao đến thành phố S, sau đó lợi dụng những con dấu gã tạo ra để giết người chính là đám Stephen, mấy người đó muốn dùng Nguyễn Văn Cao làm kẻ chịu tội thay?” Triệu Hổ cuối cùng cũng thông suốt, “Bọn họ từ rất nhiều năm trước đã nghĩ ra kế sách này, tìm được cặp song sinh xong sẽ làm thế nào để giết bọn họ, đó là tạo ra hàng loạt án giết người, rồi cuối cùng đem hành vi phạm tội đổ lên đầu Nguyễn Văn Cao … Nhưng vì sao Nguyễn Văn Cao muốn giết Lâm Nhược? Hơn nữa còn bộ dáng bị Emilia chiếm lấy thân thể của gã nữa chứ?”.

“Hổ Tử, suy một ra ba nha, tư duy là một vòng tuần hoàn!” Triển Chiêu đưa tay khẽ vỗ nhẹ vào gáy Triệu Hổ, “Stephen bọn họ yêu Lâm Nhược là vì Bruce, mà Nguyễn Văn Cao hận Lâm Nhược, cũng chính vì Bruce.”.

“Nguyễn Văn Cao vừa đào tẩu thì chạy đi giết Lâm Nhược, rồi lập tức bị chúng ta tóm về, vừa lúc tội danh được ấn định, đám Stephen thoát khỏi hoài nghi.” Triệu Hổ thuận lợi phân tích tiếp, “Nói cách khác, vốn dĩ đó là một kế hoạch rất hoàn mỹ, chỉ là không nghĩ tới…”

“Không nghĩ tới nửa đường nhảy ra một Trần Giảo Kim ở ngay bên cạnh Lâm Nhược, mắt thấy tất cả, cũng đoán được tất cả, ả trở thành thế lực thứ ba tham gia vào, làm cục diện càng trở nên phức tạp.” Triển Chiêu nói tiếp.

Mọi người suy nghĩ một chút, “Nữ giúp việc hung ác nhà Lâm Nhược, Ngả Lệ Á?”.

“Tình huống của Ngả Lệ Á và Tiểu Mễ khá giống nhau.” Triển Chiêu khoanh tay hứng thú nói, “Tiểu Mễ vì bị sốt à sản sinh biến đổi nhất định, việc đó có thể nói là một phương hướng mới của thí nghiệm, chính là bên trong gien của cô bé có chút thiếu hụt nào đó khiến thân thể cô bé trở nên không ổn định. Tương tự thế, Tiểu Mễ bị bệnh, Ngả Lệ Á chắc chắn cũng bị, cho dù ả gặp phải chuyện gì mà bị sốt cao, nói chung, ả cũng đã sản sinh dị biến.”

“Nhưng ả có một mục tiêu rõ ràng.” Bạch Ngọc Đường nói, “Ả muốn giết Bruce, vì sao?”.

Triển Chiêu vòng vòng ngón tay, chỉ vào đầu, “Tư duy tuần hoàn a tư duy tuần hoàn!”.

Bạch Ngọc Đường nhướn mày, “Yêu càng sâu hận cũng càng sâu, Ngả Lệ Á muốn giết chết Bruce, bởi vì ả nghĩ mình bị Bruce phản bội.”

“Điểm này là Tương Nam gợi ý cho tôi.” Triển Chiêu cười nói, “Những án giết người của Stephen bọn họ đều có liên quan với nhau, mục đích rất rõ ràng, bị giết trừ những người anh em song sinh ra thì đều có quan hệ ít nhiều đến việc thuyền Emilia rời bến, bao gồm cả Kim Lương, cũng có thể vì biết quá nhiều nên bị diệt khẩu. Chỉ có mỗi Tương Nam… Chị ấy không phải người Stephen bọn họ muốn giết nhưng vì sao lại bị giết? Hơn nữa lại dùng phương thức quỷ dị như vậy, làm chị ấy vừa thống khổ vừa sợ hãi, với kiểu bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích của đám Stephen thì hoàn toàn bất đồng, có vẻ như hận ý vô cùng sâu đậm?”

“Hiểu rồi, tư duy tuần hoàn a.” Bạch Ngọc Đường lần này không cần Triển Chiêu nhắc nhở, “Bởi vì Tương Nam đóng vai Emilia, Ngả Lệ Á lại hận Emilia! Vì sao như thế? Vẫn là tư duy tuần hoàn, vì ả nghĩ tiến sĩ phản bội ả, có thể do lúc ả bị nước biển cuốn đi, Bruce không cứu ả mà lựa chọn cứu Emilia, Vì vậy… ả hận Emilia! Cũng hận Tương Nam sắm vai Emilia!”

Triển Chiêu gật đầu, “Thông minh.”

“Hoá ra tư duy vòng vòng kiểu này càng vòng càng thuận nha.” Triệu Hổ nhịn không được cảm khái..

“Các cậu tạm thời dừng vòng vòng đi cái.”

Lúc này, Bao Chửng nhịn không được cắt ngang, “Sắp hơn nửa tiếng rồi sao thuyền của đám Stephen còn chưa tới?! Có dùng tay chèo thì cũng nên tới rồi chứ!”

Lời nói của Bao Chửng đã nhắc nhở mọi người.

Bạch Diệp vẫn tựa bên cửa sổ không nói lời nào chợt mở miệng, “Con thuyền kia từ đầu đã hầu như không chuyển động.”

“Không chuyển động?” Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều chạy đến xem.

“Vì sao?” Triển Chiêu không hiểu.

Lúc này, Triệu Tước đột nhiên nhíu mày, thấp giọng nói gì đó với Bạch Diệp.

Nét mặt Bạch Diệp cũng trầm xuống.

Triển Chiêu mơ hồ nghe thấy lời Triệu Tước nói với Bạch Diệp, chỉ có ba chữ —— tắc kè hoa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.