Mã Hán bắn rớt dây thừng treo lơ lửng trên trực thăng, Eugene ngồi dưới đất nâng cằm, nhịn không được huýt sáo, “Thiên phú kinh người nha, có muốn theo tôi đi kiếm tiền không, làm cảnh sát chi uổng quá…”
Nói còn chưa xong, sau lưng liền cảm thấy từng trận gió lạnh.
Xoay đầu lại, liền nhìn thấy Mã Hân nhìn mình như hổ rình mồi, “Anh thử lặp lại lần nữa coi, tôi nói Tước gia thôi miên anh, để anh tự cạo đầu mình!”
Eugene hít một hơi lãnh khí, theo bản năng che đầu mình lại.
Bạch Diệp và Công Tôn liếc mắt nhìn nhau, cô bé này thật khủng khiếp, liếc mắt một cái đã thấy “nhược điểm” của Eugene!
Mã Hán lại nổ thêm một phát súng vô tình.
Công Tôn thấy hắn không bắn trúng gì cả, tò mò, “Bắn vào không trung?”
Mã Hán không nói chuyện, trông có vẻ rất tập trung.
Triệu Hổ nhẹ nhàng khoát tay, chỉ về hướng xa xa.
Công Tôn mờ mịt.
Eugene đẩy mắt kính dùng làm trang sức trên mũi, nện chân cười to, “Tên Punk kia phỏng chừng chưa bao giờ mệt như vậy, a há há há!”
Công Tôn kinh ngạc, chẳng lẽ vừa rồi Mã Hán bắn trúng Cello?
Sau đó, Mã Hán lại nổ thêm một phát súng.
Công Tôn nhìn thấy cánh dưới của trực thăng xuất hiện mấy đốm lửa, trực thăng cũng bắt đầu lắc lư.
“Bắn trật?” Công Tôn hơi buồn bực.
Mã Hán ngẩng đầu, nhíu mày nói, “Hình ảnh thật quỷ dị.”
Mọi người cùng nhau xoay mặt nhìn, chỉ thấy trực thăng bay giữa không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/s-c-i-me-an-tap-2/2651806/quyen-14-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.