“Nhỏ quá a.” Mã Hân tựa vào lan can, xuyên qua kính ngắm nhìn về phía xa, “Em còn tưởng thấy rõ lắm chứ.”
“Ngốc quá trời.” Triệu Hổ bĩu môi, “Nếu thấy rõ thì em đi làm tay súng bắn tỉa được rồi, cao thủ đều là gián điệp mù.”
“Y như con kiến sao mà bắn trúng?” Mã Hân tò mò hỏi Mã Hán.
Mã Hán thông qua máy định vị tìm tung tích của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, thuận miệng trả lời, “Giống con kiến mới dễ bắn trúng.”
“Tại sao?” Mã Hân nghiêng đầu nhìn anh mình.
“Là con kiến còn bắn trúng thì nói chi là người?” Mã Hán không yên lòng trả lời, ngẩng đầu hỏi Bạch Diệp, “Eleven đang ở đâu?”
Bạch Diệp hơi nhún vai, “Hắn đại khái có việc phải làm.”
Mã Hán nhíu mày, cùng Triệu Hổ trao đổi ánh mắt, yên lặng chờ đợi.
Công Tôn đứng bên cạnh Bạch Diệp, cảm thấy rất hứng thú, hỏi ông, “Tôi muốn hỏi chú một vấn đề.”
Bạch Diệp nhìn thoáng qua, lập tức nở nụ cười, “Ở một mức độ nào đó, cậu có vẻ giống Tước.”
“Nga?” Công Tôn tò mò, “Là cái gì?”
“Cậu muốn hỏi vấn đề gì?” Bạch Diệp không trả lời mà là quay lại vấn đề chính.
“Ân…” Công Tôn vuốt cằm, “Tôi sơ lược vụ án lại một lần, có mấy chỗ vẫn chưa rõ.”
Bạch Diệp nhướn mày.
Mã Hân nhanh chóng chạy tới, “Sơ lược lại vụ án rất cần thiết! Đầu em còn một đống mây mù!”
“Đầu tiên, Triệu Tước không ngừng lừa gạt thậm chí còn trừng phạt Bao cục, bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/s-c-i-me-an-tap-2/2651804/quyen-14-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.