Bạch Ngọc Đường rất biết tự giác, hắn không muốn đi hỏi Triển Chiêu và Triệu Tước, hai cái đầu hoạt động quá mạnh mẽ, về chuyện cái gọi là ‘quá khéo’ đó cụ thể là cái gì. Hắn chỉ chú ý tới một chi tiết… Gom lại những tình tiết lúc trước, cộng thêm trường hợp này, phải điều tra lại! Sau khi đến thành phố T, mới ngày đầu tiên đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, trong đó, Bạch Ngọc Đường có phát hiện vài tình tiết làm cho người ta bất an, phải điều tra thêm một bước mới biết được.
Sau khi trở về trạm xe lửa, người đầu tiên Bạch Ngọc Đường đi tìm, chính là Tưởng Bình.
“Thu thập manh mối thế nào rồi?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Nga, chiều nay em hack vào cảnh cục thành phố T, đây là do Triệu Tước bảo, đây hầu như là toàn bộ tư liệu của thằng bé tên là Trần Tân bị bắt kia.” Tưởng Bình đưa tờ giấy mỏng cho Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường ngẩn người, nhíu mày, “Chỉ có gọi điện báo cảnh sát với vài câu ghi chép?”
“Ân.” Tưởng Bình gật đầu, tựa hồ cũng có chút tức giận, “Không có tư liệu điều tra, cũng chẳng có hồ sơ, thậm chí cũng không có nhân viên chuyên môn đi tìm hiểu. Chỉ có tư liệu ghi có người gọi điện tới báo cảnh sát thôi.” Nói xong, hắn bĩu môi, “Khoảng cách vụ án phát sinh, hôm nay đã sắp hết ngày thứ ba, mai là ngày thứ tư rồi, vụ án hoàn toàn không có ai xử lý! Thời gian cứu viện hoàng kim đã sớm qua, căn cứ theo án lệ bắt cóc con nít, trong vòng 24h, xác suất thành công là hơn 80%, 32h giảm xuống 50%, tới ngày thứ ba, xác suất sống sót chỉ còn lại 30% thôi.”
“Cảnh sát ở đây làm việc kiểu gì vậy.” Triệu Hổ cũng bất mãn, “Chẳng còn coi trọng vụ con nít bị bắt cóc nữa.”
“Lúc trước ta cũng đã từng nói.” Triệu Tước bước tới, “Gia đình của thằng bé rất nghèo, điện thoại không có chế độ ghi âm, nói cách khác, mẹ nó đi báo cảnh sát, cũng chưa chắc có người tin.”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, hỏi, “Có địa chỉ nhà Trần Tân không?”
Tưởng Bình đưa tờ giấy cho hắn, “Đã sớm in ra rồi.”
Bạch Ngọc Đường cầm địa chỉ nhìn nhìn, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Triệu Tước.
Ánh mắt Triệu Tước và Bạch Ngọc Đường giao nhau, Triệu Tước lập tức nhìn đi chỗ khác.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau, Triển Chiêu chọt chọt gáy Triệu Tước, “Tiểu tử chú có phải giở trò gì rồi không!”
“Không biết lớn nhỏ!” Triệu Tước xoa gáy, “Nhóc mới là tiểu tử!”
Mọi người khó hiểu, Bạch Trì hỏi Triển Chiêu, “Sao vậy anh?”
Công Tôn đang cho Lỗ Ban ăn, hỏi, “Tại sao Triệu Tước lại có tấm ảnh của thằng nhóc kia?”
Tất cả ngẩn người… Đúng ha! Nếu chỉ là con nít bình thường, cảnh sát cũng không coi trọng, thế sao Triệu Tước lại có hình của nó?
“Hơn nữa tấm kia là chụp trong đời sống hằng ngày!” Triển Chiêu khoanh tay nhìn ông.
Triệu Tước mím môi muốn nghĩ đối sách, Bạch Cẩm Đường cầm tờ báo chậm rãi nói một câu, “Đã sớm nói là chú giấu không được mà.”
“Soạt” một tiếng, mọi người cùng quay sang nhìn Bạch Cẩm Đường, Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Anh hai, hai người đang làm trò quỷ gì vậy?”
Bạch Cẩm Đường đặt tờ báo xuống, ngẩng đầu, “Anh chỉ hỗ trợ thôi, còn chủ mưu là ổng.” Nói xong, vươn tay chỉ Triệu Tước, đem mọi chuyển đẩy sang cho ông.
Triển Chiêu thật sự rất muốn lật bàn, Bạch Ngọc Đường vội vàng đè hắn lại, ý bảo để Triệu Tước nói hết đã.
“Sau khi lắp đặt thiết bị đầy đủ, ta còn phải thực hành khảo sát hiện trường, sau đó… Ta gặp một vụ bắt cóc.” Triệu Tước nói xong, vừa mếu máo vừa nói với một người phục vụ, “Đi xem Trần Tân tỉnh chưa?”
Tất cả sửng sốt.
Triển Chiêu kinh ngạc, “Nó ở chỗ của chú?!”
Triệu Tước nhìn trời, “Hai mẹ con đều ở chỗ ta.”
Mọi người khinh bỉ nhìn ông, sau đó duỗi ngón tay về phía ông — Đồ lừa đảo!
Triệu Tước lập tức lắc đầu, “Không phải mà!”
Lúc này, phía sau toa hành khách, một cánh cửa mở ra, có một đứa bé rất dễ thương, ôm gấu bông chạy tới. Khuôn mặt nó nhỏ nhắn, đỏ bừng, đây chẳng phải là Trần Tân ư! Bạch Cẩm Đường ngồi gần cửa. Nó vừa thấy liền ngẩng mặt cười, “Chú Bạch.”
Bạch Cẩm Đường sờ sờ đầu nó, ngẩng đầu lên thì bắt gặp Công Tôn đang híp mắt nhìn mình.
Bạch Cẩm Đường xấu hổ buông tay, ”Anh thật sự chỉ là tòng phạm.”
Thằng bé thấy ở đây có nhiều người, có chút ngượng ngùng, liền chạy ra phía sau Triệu Tước, nhỏ giọng nói, “Chú Triệu.”
“Sao còn chưa ngủ?”
“Dạ, con đang coi hoạt hình.” Thằng bé nói xong, tò mò nhìn Lisbon và sư tử con, “Mẹ con ngủ rồi.”
Triệu Tước gật gật đầu, nói với mọi người, “Ba ngày trước, cụ thể là chưa tới bốn ngày, ta thấy người muốn bắt cóc nó.”
Mọi người nhíu mày — Xem ra, thằng bé này xém chút nữa bị bắt không phải giả.
“Vì thế ta cứu nó.”
Tất cả nhìn Trần Tân, thấy nó ôm gấu bông gật đầu, núp phía sau Triệu Tước.
“Vậy sao chú lại giữ nó ở lại đây?” Triển Chiêu khó hiểu.
“Thật ra ta đưa nó về nhà, sau đó mẹ nó nhận được cuộc gọi đòi tiền chuộc.” Triệu Tước nói xong, nhẹ nhàng chỉ đầu, “Bọn cướp lúc đó vẫn chưa bắt được người, bị ta cản trở, cho nên liền quăng vũ khí bỏ chạy.”
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, “Nói như vậy, đối phương gọi điện trước, lúc gọi điện thậm chí cũng không quan tâm là thằng bé đã bị bắt hay chưa?”
“Đúng vậy.” Triệu Tước gật đầu.
“Cái này rất không hợp lý.” Bạch Trì tỏ vẻ khó hiểu, “Giống như mục tiêu căn bản không phải bắt cóc với tiền chuộc.”
“Chính xác.” Triệu Tước mỉm cười, “Sau khi ta đưa nó về nhà, mẹ nó nói đã báo cảnh sát, sau khi ổn định lại, mẹ nó muốn gọi điện hủy bỏ, cho nên ta đã nhờ vả, đừng gọi điện báo hủy.”
Tất cả đều kinh ngạc, lý do là gì?
“Ta hỏi Trần Tân có ý nguyện gì, nó nói không muốn học cái trường kia nữa, rời khỏi thành phố này, cùng mẹ nương tựa nhau sống qua ngày. Cho nên ta đưa hai mẹ con tới đây, bảo hai mẹ con tạm ở đây một thời gian, sau khi liên hệ với trường học linh tinh này nọ, ta sẽ phụ trách đưa bọn họ tới thành phố S.” Nói xong, chỉ chỉ Bạch Cẩm Đường, “Xác thực mà nói, hắn là người chi tiền.”
Bạch Cẩm Đường nhướn mày, ý bảo — Mình chỉ là tòng phạm, toàn bộ chủ ý là của Triệu Tước.
“Sao chú phải làm vậy, Trần Tân có gì đặc biệt ư?” Triển Chiêu buồn bực.
“Ta giám sát nơi này đã lâu, vốn là vì muốn tìm Ghost, nhưng sau đó tìm được vài manh mối không liên quan.” Triệu Tước nói xong, đưa ra ít tài liệu, “Đó cũng chính là nguyên nhân Bao Chửng phê duyệt cho ta mượn mấy đứa.”
Triển Chiêu nhận tài liệu, nhíu mày.
Trong đó có ba tấm hình, hai nam một nữ.
Một người đàn ông tóc ngắn màu trắng, xem ra là người nước ngoài, hơn nữa còn là dân tộc Slavs (*),biểu tình nghiêm túc, khoảng chừng trên dưới bốn mươi.
(*) Dân tộc Slavs là một nhóm dân tộc Ấn – Âu, sống ở Trung Âu, Đông Âu, Đông Nam châu Âu, Bắc Á và Trung Á, sử dụng ngôn ngữ Ấn – Âu.
Một người đàn ông khác có mái tóc đen, làn da ngăm đen, bộ dáng có chút hung hãn, bên má trái có một vết dao rõ ràng, khôi ngô, khoảng chừng ba mươi tuổi.
Người nữ rất có phong độ dạng trí thức, để tóc ngắn tới cổ, ngũ quan có thể nói là thanh tú bình thường, đeo mắt kính, biểu tình cũng rất nghiêm túc, có chút giống giáo viên trung học ăn nói thận trọng, chính là loại học sinh sợ nhất.
“Ba người này là ai?” Bạch Ngọc Đường không hiểu.
Ba tấm này đều là ảnh chụp của tư liệu, hơn nữa còn rất cũ, chỉ là hình trắng đen, hẳn là đã lâu lắm rồi.
“Hai người này là tội phạm bị truy nã.”
Chính lúc này, Bạch Trì vươn tay chỉ người đàn ông có vết dao trên mặt với người phụ nữ.
“Tội phạm truy nã?” Mọi người kinh ngạc nhìn hắn.
Bạch Trì rất khẳng định gật đầu, “Nhưng mà đây là tội phạm bị truy nã của hai mươi năm trước, họ đã mất tích rất rất nhiều năm rồi!”
“Em nhớ rõ tội phạm bị truy nã hai mươi năm trước?” Bạch Cẩm Đường ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Bạch Trì.
Bạch Trì xấu hổ gãi đầu, nhỏ giọng nói, “Bởi vì hình như các anh rất để ý chuyện của hai mươi năm trước, cho nên em đã dành thời gian xem lại hồ sơ từ 15 đến 25 năm trước, tư liệu với tin tức đều xem cả.”
Mọi người há to miệng.
Triển Chiêu khẽ nhíu mày, khó trách lúc nào Bạch Trì cũng tới thư viện, không thì cầm hồ sơ xem, thì ra… Bạch Trì làm như vậy, đều là vì bọn họ, em ấy hoàn toàn không dành thời gian làm chuyện của mình.
Bạch Ngọc Đường vươn tay sờ đầu Bạch Trì, “Dùng não vừa thôi! Đừng để bản thân mệt quá.”
Bạch Trì ngượng ngùng cười, “Không sao, bình thường lúc rảnh em vẫn hay đọc sách mà.”
“Hai người họ sao lại bị truy nã?” Triệu Hổ khó hiểu.
Mã Hán đột nhiên vươn tay, chỉ người phụ nữ kia, “Sát thủ!”
Tất cả đều kinh ngạc nhìn hắn.
Bạch Trì gật đầu, “Đúng vậy, cô ta tên là Tuyết Nhạn, đừng thấy tên đẹp vậy chứ, thật ra là một sát thủ lòng dạ độc ác, cô ta đã từng giết rất nhiều người! Là tội phạm bị cảnh sát quốc tế truy nã, Tuyết Nhạn thật ra cũng chỉ là tên giả mà thôi.”
Tất cả mọi người gật đầu, thì ra là thế.
“Sao cậu lại biết, cũng từng học qua?” Triển Chiêu tò mò nhìn Mã Hán.
Mã Hán lắc đầu, xua tay, “Tay súng bắn tỉa nào cũng biết cô ta.”
“Hả?” Mọi người kinh ngạc, “Nổi tiếng vậy sao?”
“Không phải, cô ta là một án lệ!” Mã Hán nói, “Trong thời gian học tập, huấn luyện viên sẽ kể một vài án lệ kinh điển, giúp chúng tôi có thêm kinh nghiệm, còn cho chúng tôi xem một ít tư liệu với video. Người phụ nữ này rất thạo phản ngắm bắn, cô ta có một án lệ phản ngắm song trọng rất kinh điển.”
“Phản ngắm song trọng là gì?” Công Tôn không hiểu.
“Ngắm bắn, phản ngắm bắn, sau đó lại phản ngắm bắn.” Bạch Ngọc Đường giải thích thay, “Tôi thấy tấm ảnh có chút quen mắt, người này chính là người hiềm nghi X mà huấn luyện viên cho xem?”
Mã Hán gật đầu.
Triển Chiêu buồn bực — Bạch Ngọc Đường từng tham gia chương trình học của tay súng bắn tỉa ư?
“Tôi đã từng nghe Eleven nhắc qua.” Mã Hán nói, “Trong một lần chấp hành nhiệm vụ ngắm bắn, cô ta gặp phải phản ngắm bắn, cho nên cô ta cũng dùng phản ngắm bắn đối phó với cảnh sát, người ngắm bắn cô ta. Eleven thường nói, so với những tay súng lãnh khốc, tay súng của người này giống như còn mang theo oán độc đặc biệt, theo thói quen ngắm bắn là có thể nhận ra.”
“Eleven cùng thời đại với cô ta?” Triển Chiêu tính thử tuổi, người phụ nữ kia bây giờ hẳn là đã 50 rồi.
“Còn người mang vết thẹo?” Bạch Ngọc Đường hỏi Bạch Trì.
“Sát thủ liên hoàn.” Bạch Trì chỉ chỉ, “Hắn rất biến thái, thuộc loại trọng phạm cực kì nguy hiểm, nhưng mà lý do giết người của hắn rất nghịch lý!”
“Nói thế nào?”
“Hắn vốn là cảnh sát, có một lần trực đêm, hắn chơi cờ với đồng nghiệp. Sau khi chơi thua, hắn điên lên đánh chết đồng nghiệp, còn đả thương vài cảnh viên, từ đó về sau bắt đầu cuộc sống chạy trối chết. Trên đường đi hắn gây rất nhiều chuyện, nhưng sau đó cũng đột nhiên biến mất.”
Tất cả lắc đầu, người gì đâu hung tàn quá.
Triệu Hổ đột nhiên hỏi Triển Chiêu, “Tiến sĩ Triển, tại sao có người trời sinh đã hung tàn, hơn nữa mức độ còn làm người ta giận sôi, điểm mấu chốt là ở đâu? Là do tâm thần bị bóp méo ư?”
Triển Chiêu cười cười, “Nguyên nhân hình thành tính cách của một người có rất nhiều, có thể do bệnh, có thể do sinh lý, có thể do tinh thần, cũng có thể do tác động từ bên ngoài, thậm chí là bị táo bón cũng có thể làm người ta hỗn loạn. Còn có một số người, trời sinh đã thiếu hụt gien.”
“Thiếu hụt gien?” Mọi người lần đầu tiên nghe thấy loại này.
“Tục ngữ có câu, con người có ngũ giác, thật ra, cảm giác của con người đâu chỉ có năm ít vậy.” Triển Chiêu chỉ chỉ đầu, “Nếu có quá ít cảm xúc, sẽ làm cho người ta trở nên hung tàn.”
“Ví dụ?” Tất cả đều tò mò.
“Đau khổ, sợ hãi, phẩm hạnh, đồng tình, rất nhiều rất nhiều.” Triển Chiêu thả lỏng tay, “Thật ra có đôi khi người ta cũng không cảm nhận được sự hung tàn, chỉ cảm thấy thiếu hụt hoặc mất cảm giác. Bình thường sau khi chúng ta nhìn thấy một hình ảnh gì đó, đều sẽ cảm thấy giống như bản thân mình đã từng trải qua. Nói ví dụ như khi làm rớt cây búa xuống chân, người bình thường khi nhìn thấy sẽ tưởng tượng mình đã từng bị đập trúng hoặc có cái gì đó cắt vào tay, sau đó lại tiếp tục tưởng tượng, cảm thấy sẽ đau lắm a! Vì thế sẽ cho rằng người đó hẳn là đau lắm, đồng thời cũng sinh ra các loại phản ứng khác nhau, ví dụ như đồng tình, quan tâm, vân vân. Nhưng khi một người không cảm nhận được sự đau đớn, họ căn bản sẽ chẳng thấy đau! Cho nên có nhìn thấy cũng không khó chịu, vì thế khi hắn cầm cây búa đánh người khác, cũng không biết người đó sẽ đau. Đó cũng chính là nguyên nhân bạo lực của trẻ em. Vì còn nhỏ nên có rất nhiều chuyện vẫn chưa biết, nói ví dụ như chúng ta thường xuyên thấy mấy đứa trẻ đánh chết con chim, vì chúng nó căn bản chưa từng trải qua đau đớn, cũng không bị đạo đức ràng buộc, cho nên không biết con chim sẽ đau, hoặc làm vậy là sai. Đây chính là lý do tại sao những đứa trẻ khi còn nhỏ đã làm những chuyện tàn nhẫn, nhưng khi lớn lên lại rất dịu hiền, ngoan ngoãn. Kinh nghiệm sẽ quyết định hành vi của chúng ta, con người chính là động vật, nếu không có suy nghĩ, đạo đức, pháp luật, cảm giác, vân vân, kiểm soát nhân tố bên trong và bên ngoài, con người và dã thú sẽ chẳng có gì khác biệt, trong thế giới của dã thú, không có thiện và ác.”
Tất cả mọi người gật đầu, lần này Triển Chiêu nói rất dài, nhưng lần này là sử dụng tiếng Trung, nên ai cũng hiểu.
Bạch Ngọc Đường xoay đầu nhìn Triệu Tước, “Còn người đầu trắng đó là ai?”
Triệu Tước hơi mỉm cười, “So với chuyện bọn họ là ai… Ta nghĩ cái này sẽ càng làm mấy đứa hứng thú hơn.” Nói xong, ông lại lấy ra ba tấm ảnh, “Những thứ này ta lấy được trong nửa năm giám sát thành phố T, là ngẫu nhiên chụp được, cũng chính là thu hoạch ngoài ý muốn!”
Mọi người cầm ba tấm ảnh, sửng sốt.
Ba tấm hình chụp ba người, so với ba tấm lúc nãy là giống nhau như đúc, cách ăn mặc đúng là đã khác, nhưng khuôn mặt thì chẳng khác gì.
Triển Chiêu nhìn ngày, “Hai tháng trước?”
“Là trùng hợp…” Bạch Trì lầm bầm.
“Một người thì không nói làm gì, đằng này lại là cả ba người, không thể trùng hợp được.” Triệu Trinh có ý kiến bất đồng.
“Ta có chụp ở nhiều góc độ khác nhau.” Triệu Tước mở ngăn kéo ra, lấy ra ba xấp ảnh dày, “Ta đã cẩn thận dùng hệ thống phân biệt khuôn mặt để xác nhận, hoàn toàn chính xác!”
“Sao bọn họ lại xuất hiện ở đây?” Tất cả nghi hoặc.
Công Tôn nhìn nhìn tấm hình lại nhìn mọi người, “Này này, mọi người có thấy trọng điểm càng ngày càng lệch không?”
Tất cả hiểu rõ gật đầu, bây giờ lại xuất hiện thêm chuyện khác, lại càng không tưởng tượng nổi — Nhưng mà đã qua nhiều năm, bộ dáng của ba người này, lại chẳng có chút biến hóa! Nói cách khác, bọn họ không hề già đi!
“Phẩu thuật thẩm mỹ?” Triệu Hổ hỏi.
“Không có khả năng đó!” Công Tôn chắc chắn lắc đầu, “Phẫu thuật thẩm mỹ không có khả năng giữ nguyên hình dạng của một người mãi mãi! Không có gì có thể che dấu sự thay đổi của thời gian!”
“Cho nên…” Bạch Ngọc Đương quơ quơ tấm hình, nhìn Triệu Tước, “Đây là nguyên nhân Bao cục đuổi chúng tôi tới đây?”
Triệu Tước mỉm cười, nhìn Triển Chiêu đã bị áp lực làm cho hưng phấn, “Nhiệt tình trăm phần trăm ha?”
Tất cả mọi người đều có chút kích động.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, thật sự không nghĩ tới — Lần này là lần đầu tiên bọn họ được trực tiếp điều tra vụ án bị che dấu hai mươi năm trước… cấm kỵ như một bí mật!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]