Triển Chiêu bọn họ đưa hai anh em Chí Tân về nhà. Căn nhà cũng không đơn sơ như trong tưởng tượng, nó được dọn dẹp rất sạch sẽ, Chí Tân phải đi làm kiếm tiền, nên chuyện dọn dẹp đều do Chí Cầm làm, nấu ăn cũng rất ngon.
Chí Tân vốn còn muốn ra trạm xăng làm tiếp, nhưng Tiểu Hổ không dám đi, Chí Cầm cũng không cho đi, ba người dù sao cũng chỉ mới là học sinh trung học, trải qua mấy chuyện này, nói không sợ là gạt người.
“Mấy anh vào uống trà nha?” Chí Tân mời Bạch Ngọc Đường bọn họ vào nhà, bước đi rất nhẹ nhàng, sợ làm bà nội tỉnh.
Triển Chiêu nhìn chồng sách vở để trên bàn, vươn tay mở ra xem, Chí Cầm học rất giỏi, Chí Tân tựa hồ không theo kịp bài học cho lắm nhưng cũng không phải dạng ngu ngốc.
Triển Chiêu nâng cằm nhìn Chí Tân châm trà, bởi vì không đủ ly nên rất quẫn bách, ngượng ngùng.
Bạch Ngọc Đường thấy chẳng còn sớm, liền hỏi Triển Chiêu, “Tụi kia sẽ không tìm tới đây gây phiền phức nữa chứ?”
Triển Chiêu lắc đầu, “Sẽ không.”
Chí Tân cùng Chí Cầm liếc mắt nhìn nhau, Tiểu Hổ hỏi, “Các anh rốt cuộc là ai vậy?”
Triển Chiêu nhìn xung quanh, nói với Bạch Ngọc Đường, “Tiểu Bạch, mọi người ra ngoài chờ tôi, tôi muốn nói chuyện với bọn họ.”
Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, đứng lên mang mọi người ra ngoài.
Triệu Tước không chịu đi, muốn ở lại xem, nhưng lại bị Bạch Ngọc Đường túm áo kéo đi, đóng cửa lại.
Triệu Tước ra ngoài, giật lại cổ áo, trừng mắt nhìn Bạch Ngọc Đường.
Buổi tối ở thành phố T rất lạnh, Tần Âu, Lạc Thiên và cặp song sinh đều chui vào xe trốn, Bạch Ngọc Đường vẫn đứng trước cửa, Triệu Tước đứng bên cạnh hắn, trốn vào góc, tránh gió.
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn ông, thấy ông mặc áo len màu trắng, cổ rụt lại.
“Chú lạnh thì vào xe chờ đi.”
Triệu Tước ngẩng mặt lên, cười tủm tỉm, “Cậu quan tâm tôi?”
Bạch Ngọc Đường tựa vào cửa, ngẩng mặt nhìn nóc nhà cũ nát, xung quanh được sơn cẩn thận, còn đinh là dạng vật liệu phòng cháy và giữ ấm, có thể thấy rất được người ta cẩn thận tu sửa.
“Tiểu quỷ kia, rất quý trọng người nhà.” Triệu Tước dịch tới bên Bạch Ngọc Đường, nhờ hắn cản gió giùm mình, “Con mèo kia làm gì ở trỏng vậy?”
Bạch Ngọc Đường ngắm bầu trời đêm tới ngẩn người, không nhanh không chậm nói, “Miêu nhi rất thiện lương.”
“Xí.” Triệu Tước bất mãn, “Biết con mèo nhà cậu tốt, đừng có lúc nào cũng nhắc, buồn nôn.”
Bạch Ngọc Đường cười, “Tôi nói thật.”
“Được rồi, nó tốt, ta hư.” Triệu Tước bĩu môi, “Triển Chiêu nhà cậu là Bạch Liên Hoa (1),còn ta là lõi gối.”
(1) Bạch Liên Hoa là loại hoa tượng trưng cho sự thuần hóa của nhân tính, tượng trưng cho bồ đề tâm hay còn gọi là giác tâm, thường có 8 cánh ứng với Bát chính đạo trong phật giáo.
Bạch Ngọc Đường nhìn ông, “Lúc trước hình như tôi đã từng nói lời tương tự như thế với chú.”
Triệu Tước liếc hắn.
“Từng nói rất quá phận.” Bạch Ngọc Đường thấp giọng nói.
Triệu Tước hơi sửng sốt, kinh ngạc nhìn Bạch Ngọc Đường như nhìn thấy kỳ quan thế giới thứ 8, “Người Bạch gia không phải thiếu tế bào xin lỗi ư? Sao cậu lại xin lỗi tôi?”
“Anh hai hình như rất tin chú.” Bạch Ngọc Đường đút hai tay vào túi, nhìn nhìn cửa sổ, bên trong rọi ra ánh đèn ấm áp, “Có đôi khi tôi suy nghĩ, năm đó có khi nào chú là người cứu anh hai không, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, người của Bạch gia có phải nợ chú nhiều lắm không.”
Triệu Tước bịt lỗ tai lại, “Không có nghe, không có nghe gì hết!”
Bạch Ngọc Đường buồn bực nhìn ông, Triệu Tước xoay mặt nhìn đi chỗ khác, tóc dài che đi nửa khuôn mặt, nhìn không ra đang có biểu tình gì, trong không khí có gió lạnh quấy phá, không hiểu sao lại tăng thêm một phần thương cảm.
Thật lâu sau, Bạch Ngọc Đường hỏi, “Người ấy tên là gì?”
Triệu Tước không nói, trầm mặc một lúc lâu, “Bạch Diệp.”
“Dạ của ban đêm?”
(Chữ Diệp đọc là yè, mà chữ Dạ cũng là yè)
“A.” Triệu Tước nở nụ cười, “Cậu nói xem có ai lại đặt tên này không? Bộ điên hả? Đã Bạch rồi còn Dạ, sao không gọi là Bạch Hắc cho rồi, tinh thần phân liệt!”
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, “Hay là Diệp trong ánh lửa? Vậy đâu có tinh thần phân liệt, tiền đồ sáng lạn mà.”
“Vậy kêu Bạch Chói Lọi hay Bạch Sáng Lạn đi, Bạch Thối cũng được, còn cùng âm với Dạ nữa chứ, giả bộ 13 (2)!” Triệu Tước khinh bỉ, “Mốt gọi hắn là Bạch Mười Ba đi!”
“Người đó rất lợi hại.” Bạch Ngọc Đường nói, “Lần đó giao thủ cùng chú ta, tôi có thể cảm nhận được.”
Triệu Tước nở nụ cười, ngẩng mặt nhìn hắn, “Hắn làm sao cam lòng ra tay đánh cậu chớ!”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Ý chú là, chú ta không dùng toàn lực mà chỉ chơi đùa với tôi?”
“Chậc chậc.” Triệu Tước lắc đầu, “Con nít chẳng biết trời cao đất rộng.”
“Chú ta lợi hại thế nào?” Bạch Ngọc Đường tò mò.
Triệu Tước hơi hơi nhếch miệng, “Giống như tên hắn vậy.”
Bạch Ngọc Đường khó hiểu.
“Là cái tên hỗn đản giả bộ mười ba sẽ mang tới ngọn lửa trong đêm tối!” Triệu Tước nói xong, cười rộ lên.
Bạch Ngọc Đường buồn bực, một lúc sau mới hỏi, “Vậy chú hận hay thương người đó?”
Triệu Tước bị một phen đả kích, đẩy Bạch Ngọc Đường, xém nữa thì té.
Bạch Ngọc Đường khó hiểu nhìn ông.
Triệu Tước chỉ mũi mình, “Hỏi một vấn đề quá kém thông minh.”
Bạch Ngọc Đường sờ sờ mũi, đứng thẳng người, mỉm cười, “Đúng ha, giờ hỏi vấn đề kém thông minh, chú chưa chắc trả lời được.”
Triệu Tước xoay mặt đi, tựa hồ sinh ra hờn giận.
Chốc lát sau, cửa mở ra, Triển Chiêu bước ra ngoài, đằng sau là một bà lão hiền lành, có chút gầy yếu, hẳn là bà nội của Chí Tân.
Bà lão đưa hắn ra, Triển Chiêu lễ phép chào tạm biệt, bà lão nhìn Bạch Ngọc Đường bọn họ, gật đầu chào tạm biệt, Chí Tân và Chí Cầm ở phía sau, thành thành thật thật, Tiểu Hổ cũng đứng ở đó, tựa hồ rất vui vẻ.
Triển Chiêu bọn họ lên xe, cùng mọi người phất tay chào rồi rời đi.
Khởi động xe, Triệu Tước tò mò hỏi Triển Chiêu, “Nhóc đã làm gì?”
Triển Chiêu theo kính chiếu hậu nhìn ông, cười tủm tỉm nói, “Không phải chú thông minh lắm sao? Tự đoán đi!”
Triệu Tước bĩu môi, “Ra oai cái gì chứ.”
Bạch Ngọc Đường trên đường lái xe về, lên tiếng hỏi Triển Chiêu, “Cậu định giúp bọn họ?”
“Ừ.” Triển Chiêu tựa vào lưng ghế, “Tôi định giúp hai anh em tới khi tụi nó học xong.”
“Tới khi học xong?” Triệu Tước tiến tới, “Nếu hai đứa nó học y, hay học kiến trúc không ngừng đào tạo sâu… Vậy chẳng lẽ nhóc phải lo cho tụi nó mười mấy năm?”
Triển Chiêu giơ hai ngón tay, “Cũng may nhà có tiền.”
Triệu Tước bĩu môi, Bạch Ngọc Đường cười lắc đầu.
“Ai.” Triệu Tước nâng cằm, “Nhóc làm cảnh sát nhiều năm, nghèo khổ, thất vọng, đói khổ lạnh lẽo, hẳn là đã gặp không ít đi? Người nào cũng giúp, tiền đâu cho đủ? Nhóc còn lấy tiền nhuận bút lần trước đem đi quyên góp, hai đứa tụi bây là cái đồ phá của!”
Triển Chiêu xoay mặt nhìn ông, “Tôi tại sao phải giúp mọi người, tôi chỉ có thể thấy ai giúp được thì giúp thôi.”
“Nếu thằng nhóc kia biến thành người xấu thì sao?” Triệu Tước nhắc nhở, “Mấy năm nay, có tâm chưa chắc sẽ được báo đáp.”
Triển Chiêu vươn tay chụp lấy gáy ông, “Không sao, dạy dỗ đàng hoàng là được! Chú xem chú đi, cũng thay đổi nhiều rồi, phải cho con nít cơ hội chớ.”
Triệu Tước mím môi nhìn chằm chằm Triển Chiêu một lúc lâu, nhào tới nắm tóc hắn, “Không biết phân biệt lớn nhỏ!”
Phía sau, Tần Âu híp mắt nhìn chiếc xe đằng trước, “Sao xe đội trưởng lại chạy hình chữ S a?”
Cặp song sinh lập tức nhào lên, nói với Lạc Thiên đang lái xe, “Giữ khoảng cách an toàn đó, quả nhiên không theo sát bọn họ là đúng! Triệu Tước lại phá rồi!”
Lạc Thiên nhìn chiếc xe phía trước, bởi vì chuyện ngày xưa, nên trong lòng hắn vẫn còn tồn tại bóng ma đối với Triệu Tước, cảm thấy người này rất đáng sợ, lên tiếng hỏi, “Chúng ta thật sự phải tin Triệu Tước, hợp tác với chú ta?”
Tần Âu không biết chuyện về Triệu Tước, bởi vì hắn mới gia nhập, liền hỏi, “Chú ta không phải người nhà?”
“Người nhà?” Cặp song sinh khó hiểu nhìn hắn.
“Nga, lúc trước tôi cứ nghĩ chú ta là thân thích của tiến sĩ Triển với Bạch đội trưởng, hay là thầy… Ngô!”
Từ “thầy” vừa thoát ra khỏi miệng, cặp song sinh liền bịt miệng hắn lại, “Để con mèo đó nghe anh nói Triệu Tước là thầy hắn thì anh chết chắc đó!”
Tần Âu nhìn bọn họ — Chết chắc?
“Nói ví dụ như.” Tiểu Đinh hù dọa, “Biến anh thành bệnh nhân bị tính cách phân liệt, hơn nữa còn phân liệt ra mười mấy tính cách!”
Tần Âu trợn mắt nhìn.
“Hay là nói.” Đại Đinh hù dọa tiếp, “Phân liệt anh thành ba người khác nhau, sau đó cho bọn họ yêu nhau, trở thành tình tay ba!”
“Hắt xì.” Triển Chiêu hắt hơi một cái, xoa xoa mũi.
Bạch Ngọc Đường thuận tay lấy khăn giấy đưa cho hắn, đột nhiên…
Giữa đường ở trước mặt, đèn xe chiếu trúng một thứ gì đó.
Bạch Ngọc Đường đạp thắng, đánh tay lái đi mới không đụng trúng.
Triển Chiêu muốn xuống xe nhìn thử nhưng lại bị Bạch Ngọc Đường giữ lại, “Từ từ.”
Xe của Tần Âu bọn họ cũng đã tới, Lạc Thiên đạp thắng, nhìn phía trước, “Cái gì vậy?”
Bạch Ngọc Đường kéo cửa kính xuống, nhìn ra ngoài, khẽ nhíu mày… Phía trước có một bao tải lớn. Mấ chốt là, cái bao còn nhúc nhích.
“Bên trong có người!” Triển Chiêu liếc mắt liền nhận ra, Bạch Ngọc Đường xuống xe, Tần Âu và Lạc Thiên cũng chạy tới.
Tháo dây cột ra, nhìn vào bên trong liền thấy có một thiếu niên. Mười sáu, mười bảy tuổi, hai tay bị trói sau lưng, bịt mắt, hai chân cũng bị trói, miệng bị nhét cái gì đó.
Thiếu niên cứ nằm như vậy ở giữa đường, nếu không phải Bạch Ngọc Đường tinh mắt, thì thiếu niên đã bị xe cán chết rồi.
Bạch Ngọc Đường tháo bịt miệng thiếu niên ra.
“Cứu mạng, đừng giết tôi, ba tôi sẽ đưa tiền cho các người…”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau — Con tin?
“Đừng sợ, chúng tôi là người đi ngang qua đây.” Bạch Ngọc Đường cởi bịt mắt cho hắn, mở trói, phát hiện thiếu niên bị trói rất chặt, da đã bị phá một ít, có thể thấy đã bị trói rất lâu.
“Đưa cậu tới bệnh viện nha?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Làm ơn gọi điện thoại cho nhà tôi, tôi chỉ muốn về nhà.” Thiếu niên đáng thương nói, Bạch Ngọc Đường hỏi số điện thoại, sau đó bấm gọi.
Đầu dây bên kia nghe thấy bọn họ gặp được thiếu niên, liền lập tức hô lên, “Lão gia, tìm được thiếu gia rồi!”
Lát sau, có một đoàn xe chạy tới, vệ sĩ mặc đồ như Men in Black bước xuống.
Thiếu niên được Lạc Thiên khoác cho thêm cái áo, ngồi lạnh run cầm cập. Lúc này, có một ông lão tóc trắng chạy tới, “Thiếu gia! Thiếu gia không có chuyện gì là tốt rồi!”
Thiếu niên nhìn nhìn ông, “Thiên thúc, ba tôi đâu?”
“Ách, lão gia lo lắng cho cậu tới mức đổ bệnh, cho nên bảo tôi tới đón cậu.” Lúc nói chuyện, trên mặt ông lộ ra một tia do dự, tựa hồ hô hấp không thông. Triển Chiêu nhíu mày lắc đầu — Người này đang nói dối.
Thiếu niên gật đầu, thất vọng hiện lên trên mặt, đứng dậy, “Giao tiền chuộc chưa?”
“Rồi, đã giao rồi!” Ông lão lập tức gật đầu, “Lão gia rất sốt ruột, rất lo lắng cho cậu.”
“Thiên thúc.” Thiếu niên cười khổ, “Tiền chuộc là thúc giao hay bác tôi giao?”
Ông lão xấu hổ, “Sao cậu lại hỏi vậy…”
“Người bị bắt là tôi chứ không phải anh tôi, ông ta sẽ chẳng để ý đâu.” Thiếu niên mất mát cúi đầu, sau đó giống như nhớ ra gì đó, xoay đầu sang Triển Chiêu bọn họ, “Cám ơn đã cứu tôi.”
“Nga… Đa, đa tạ các vị!” Ông lão vươn tay, tiếp nhận gói tiền từ vệ sĩ, đưa cho Bạch Ngọc Đường bọn họ, “Chút lòng thành, mong các vị nhận cho.”
Bạch Ngọc Đường buồn cười, tất nhiên không thể cầm, nếu cầm thì chẳng phải mình trở thành tội phạm bắt cóc tống tiền à? Hắn nắm cổ Triệu Tước đang vươn tay chuẩn bị nhận tiền, quẳng sang bên Triển Chiêu.
Triển Chiêu túm Triệu Tước kéo ra sau, Bạch Ngọc Đường xua tay, “Ở đây trị an rất kém, về sau cẩn thận một chút.” Nói xong, mọi người lên xe, lái đi.
Xe chạy đi rồi, Triển Chiêu và Triệu Tước còn ngoái đầu lại xem tình huống ở đó.
Thiếu niên được ông lão đưa vào xe, đoàn xe rất nhanh cũng chạy đi.
Triển Chiêu nhìn Triệu Tước, “Chú thấy sao?”
Triệu Tước cười, “Còn nhóc thấy sao?”
“Ừm…” Triển Chiêu vươn tay nhẹ nhàng nâng cằm, cùng Triệu Tước liếc mắt một cái, hai người cùng nhau lắc đầu, “Khéo a! Quá khéo!”
Bạch Ngọc Đường buồn cười — Hai người này, ở phương diện nào đó, cách nói chuyện đúng là rất giống nhau.
(2) Giả bộ mười ba: Mười ba (shisan) đọc gần giống với với thời thượng (shishang). Mà 时尚 (shishang) phân tích ra từng chữ rồi ghép lại còn có nghĩa là phẩm vị cao sang. Từ đó suy ra giả bộ mười ba có nghĩa là giả bộ làm ra ta đây cao sang. (Tham khảo từ shenmeshi) (Sau một hồi nghiên cứu một đống dài sọc mới ra ==” Cao siêu quá a =___=)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]