Chương trước
Chương sau
Hai khúc nhạc, nhắm ngay vào Trần Du và Mã Hân – hai cô gái tay trói gà không chặt, điều này khiến cho toàn thể SCI phải đau đầu.

Một quả bom, nhằm vào Tần Âu và Mã Hán tùy cơ xuất động, uy lực mười phần. Nếu lần này không phải có Tần Âu cùng tới đoan chắc tất cả không chết thì cũng sẽ trọng thương.

Đây có thể tính là một phát súng đe dọa hoặc nói cách khác là uy hiếp.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường than nhẹ, “Phái người của khoa giám định và đội dò phá bom mìn tới hiện trường.”

“Lại nói………” Triển Chiêu đột nhiên hỏi Bạch Ngọc Đường, “Tần Âu và Trần Mật đều rời đi rồi, hiện tại tổ trưởng tổ bom mìn là ai?”

“À…….hai ngày trước mới nghe Bao cục nhắc tới, người nọ là một chuyên gia từ nước ngoài trở về, cực kì kiêu ngạo, nhưng lại là bằng hữu với đại ca.” Bạch Ngọc Đường trả lời.

“Ha?” Triển Chiêu nghe thấy tin này rất mới nha, “Đại ca trước kia cùng cảnh sát có quen biết?”

“Ây……..Là bởi vì đại ca cứ mở khách sạn, mở công ty, mở siêu thị, mở bệnh viện tóm lại là mở đủ thứ linh tinh gì gì đó, để rồi liên tiếp bị người khác tặng hơn mười hai mươi trái bom, lần nào cũng mời đi mời lại bọn họ, rốt cuộc thành ra bằng hữu.”

Triển Chiêu nhịn không được giật giật khóe miệng, Mã Hân ở bên nghe thấy cũng giật mình, “Oa, Bạch đại ca siêu quá đi!”

“Ừ, cho nên cái tên chuyên gia phá bom đó còn giễu cợt anh ấy là người bị suy thần ám quẻ.”

“Ha? Ngoại trừ Công Tôn, rốt cuộc vẫn còn có người khiến đại ca kinh ngạc?” Triển Chiêu hiếu kì.

“Đương nhiên không có khả năng.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Cái tên cảnh sát kia tiếng Trung không tốt lắm, vì thế đại ca tính trả thù hắn, liền gợi ý đặt cho hắn một cái tên tiếng Trung nghe thật oai.”

“Tên là gì?” Triển Chiêu và Mã Hân cùng nhau hỏi.

“À thì, hắn thích loài hổ, hỏi đại ca, có họ nào là họ của hổ hay không.” Bạch Ngọc Đường giải thích, “Rồi đại ca liền nói với hắn, hổ là vua của muôn loài, vậy lấy họ Vương đi. Còn nói hắn luôn một mình hành sự, lại rất kiêu ngạo, vì thế lấy tên là Bá sẽ tỏ rõ khí phách con người, chốt lại tên đầy đủ của hắn là Vương Bá!”

Triển Chiêu và Mã Hân đều nhếch miệng, “Thật thiếu đạo đức! Làm bộ làm tịch!”

Nghe ba người trò chuyện, Dương Phàm cũng lắc lư lại gần, dường như nghe được hai chữ “Vương Bá” buồn cười nói, “Ai nha…….vị Vương Tiếu Nhân đó tôi cũng biết hắn, cả Tần Âu cũng có biết nha.”

“Vương Tiếu Nhân?” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu thắc mắc.

“Ừm, Tần Âu nói, trước kia có một thời kì cùng hợp tác phá bom, vị cảnh sát họ Vương có một thói quen đó là lúc phá bom sẽ kể chuyện cười.” Dương Phàm bất đắc dĩ, “Tần Âu rất dễ cười, cho nên lần đó cười tới quặn ruột, lúc tháo bom run tay thiếu chút nữa thì cắt sai dây.”

“Ra là vậy …..” Triển Chiêu thấy cái người này khá hứng thú, ngẫm nghĩ lại thấy có chút kỳ quái, liền hỏi, “Cái vị Vương Tiếu Nhân đó đang làm chuyên gia bom mìn ở nước ngoài kia mà, sao lại đột nhiên chuyển qua chỗ chúng tôi?”

“Cái này tôi cũng không biết.” Dương Phàm lắc đầu, “Tôi đi đây, các cậu gặp Trần Du đi, cô bé đã không có việc gì rồi.”

Triển Chiêu gật đầu, tạm biệt Dương Phàm rồi trở lại.

“Hân Hân, mấy đứa sắp tới nên cẩn thẩn một chút.” Bạch Ngọc Đường dặn Mã Hân, “Đặc biệt là Trần Du……….có thể là vô tình trông thấy điều gì đó bất lợi cho hung thủ nên mới đưa đến họa sát thân.”

“Đúng đó, tôi cũng cảm thấy như vậy.” Triển Chiêu ở cạnh bên gật đầu, “Đối phương dường như rất quyết tuyệt.”

“Quyết tuyệt?” Bạch Ngọc Đường đối với sự hình dung của Triển Chiêu có chút cảm giác.

“Tôi có một loại dự cảm không được tốt cho lắm.” Triển Chiêu chốt lại.

“Trùng hợp thế?” Bạch Ngọc Đường bật cười, “Tôi cũng vậy.”

Hai người yên lặng liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng đều có chút bất an – Dự cảm của cảnh sát là một thứ khiến người ta đau đầu, vì cơ bản linh cảm thứ tốt thì sẽ chẳng bao giờ xảy ra.

Về tới phòng bệnh, Trần Du quả thực đã ổn, có điều cô nhóc không hề nhớ những việc mới vừa trải qua, bác sĩ nói cần lưu lại viện để theo dõi một ngày.

Để Mã Hân và Trần Mật ở lại chăm sóc người, còn tất cả về nhà trước. Bạch Ngọc Đường phái Triệu Hổ đưa các cô gái về, chính mình mang theo Triển Chiêu quay lại cảnh cục.

Trong văn phòng của SCI, người bên khoa giám định và Bao cục đều đã ở đó, đang thuật lại toàn bộ sự tình.

Thấy cả hai đã về, Bao Chửng tiếp nhận báo cáo đồng thời cảm ơn các nhân viên tổ giám định đã vất vả, sau đó vẫy tay với hai người một cái, ý bảo – Vào phòng tôi.

“Miêu nhi……….” Bạch Ngọc Đường nhỏ giọng hỏi Triển Chiêu, ‘Theo quan sát của cậu, tâm tình Bao cục thế nào?”

Triển Chiêu thấp giọng đáp, “Bão cấp chín.”

“Nghiêm trọng vậy sao?” Bạch Ngọc Đường không ngừng kêu khổ, Bao cục lại muốn bạo phát nữa rồi.

Quả nhiên, vừa vào phòng liền thấy mặt Bao Chửng đen thật đen, “Sao chuyện lại thành ra như vậy?”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau mắt đá qua đá lại, ý bảo – Cậu lên đi.

“Cậu nói trước!” Bao Chửng liếc Bạch Ngọc Đường.

“Hiện tại, án tử vẫn chưa rõ ràng lắm.” Bạch Ngọc Đường đem chuyện gặp mặt Lam Tây buổi chiều nay nói lại một lần.

“Lam Kì?” Bao Chửng ngồi xuống ghế, tên này hình như có chút ấn tượng, “Tai nạn trên không……….Ngày mai tôi giúp các cậu hỏi lại chuyện này, xem có chút tư liệu gì không.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đương nhiên phấn chấn.

“Cái chính là vì sao kẻ đó lại muốn giết Trần Du? Còn đặt bom ở buồng điện thoại?” Bao Chửng cau mày nhìn Triển Chiêu, “Vừa rồi cảnh sát Vương bên tổ bom mìn có nói qua cho ta biết, bom này rất lớn nhưng may mắn mới chỉ nổ có một phần, phần khác kẻ đặt bom đã cố tình làm một lớp cách biệt vật lý. Nếu toàn bộ đều kíp đều nổ thì Mã Hán với Tần Âu cho dù chạy cũng không thoát. Mặt khác, bom là loại được khống chế từ xa, đối phương xem ra chỉ muốn hù dọa hai người họ, loại tình huống gì vậy hả?”

“Này…….” Triển Chiêu cân nhắc một chút, “Nếu nói đơn giản, thì cháu cảm thấy lần này chúng ta không cẩn thận chạm phải một vụ án đặc biệt rồi. Án này hung thủ sắp xếp kế hoạch tương đối chặt chẽ, cẩn thận, không cho phép thất bại, chỉ là hắn không ngờ tới lại bị chúng ta đụng vào! Cho nên khi nãy hắn muốn cảnh cáo. Hắn không nghĩ sẽ làm bị thương người vô tội, nhưng nếu ai đó còn dám quấy rầy kế hoạch của hắn, thì sẽ không tốt số thêm lần nữa đâu, hắn cũng đã cho ta thấy, hắn có năng lực đảm bảo chuyện này.”

“Vậy cậu miêu tả qua một chút ‘hắn’ là cái dạng người nào?” Bao Chửng cầm cốc cà phê lên nhấp, nghe Triển Chiêu phác họa tâm lý hung thủ.

“Đây là một loại tội phạm có mục tiêu có kế hoạch phạm tội cụ thể, hung thủ không phải là kẻ có tinh thần bất thường hay biến thái mà là kiểu người đem hành vi phạm tôi xem như một loại nhiệm vụ nhất định phải hoàn thành.” Triển Chiêu nói đến chuyên môn của bản thân ngay lập tức tỉnh táo hẳn lên, cũng ngồi xuống ghế, bóc chocolate trên bàn thủ trưởng vừa ăn vừa nói, “Hung thủ vô cùng rõ ràng về bản thân, hắn cảm thấy chính mình vẫn có tính người, không phải là một tên sát nhân điên loạn, cho nên hắn không muốn có người vô tội nào khác bị thương. Có thể thấy ngày thường hắn là một người có sự nghiệp thành công nhưng chuyện hắn phải làm lại vô cùng trọng yếu, cho dù có phải gạt bỏ đạo đức của bản thân cũng nhất quyết phải hoàn thành!”

“Từ từ……..” Bao Chửng vẻ mặt bất đắc dĩ chen ngang, “Cậu dùng ngôn ngữ nhân loại để nói cho tôi hiểu có được không?”

Triển Chiêu mếu máo, Bạch Ngọc Đường ở bên cũng cầm một viên chocolate, phiên dịch, “Ý Miêu nhi là hung thủ có thể muốn báo thù.”

Bao Chửng nghe xong, vuốt cằm, “À…….báo thù sao.”

Triển Chiêu giận lẫy Bạch Ngọc Đường trừng mắt với anh một cái, Bạch Ngọc Đường đem chocolate trong tay nhét vào miệng con mèo, “Gì a?”

“Cắt câu lấy nghĩa!” Triển Chiêu bất mãn.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Vậy cậu đem những giải thích dây dưa lược hết đi rồi nói cái kết luận về hung thủ mà cậu hình dung ra xem nào?”

Triển Chiêu phụng phịu một lúc lâu sau thì nói, “………muốn báo thù…………”

Bạch Ngọc Đường nhún vai, bị Triển Chiêu giẫm ột cái, đau thấu trời, bất đắc dĩ nhìn cậu.

“Nếu là báo thù, vậy thì phương pháp càng ngày càng cực đoan, trước kia chúng ta cũng đụng tới không ít loại án tử như vậy.” Bao Chửng hít sâu một hơi, “Hung thủ chắc cũng không ngờ tới là sẽ sớm bị các cậu sờ gáy đến thế.”

“Cháu cũng hiểu ……… Dù sao, nếu Trần Du không biết chúng ta, đại ca không không phải muốn tra rõ cái chết của Tần Thiên, lúc Trần Khả Phong bị tập kích hai đứa tụi cháu không có mặt, mấy vụ án này có thể phải rất lâu sau chúng ta mới phát giác chúng là những mắt xích.” Bạch Ngọc Đường hạ giọng nói, “Mặt khác, vì báo thù mà hung thủ dám dùng thái độ đó đối với cảnh sát có thể thấy, quyết tâm cùng mức độ hận thù của y, Miêu nhi khi nãy dùng hai từ ‘Quyết tuyệt’ rất chính xác, sau này có thể sẽ còn rất nhiều chuyện phát sinh thêm.”

“Vậy mấy đứa có chút…………manh mối rồi chứ?” Bao Chửng lo lắng, “Mấy ngày sắp tới sẽ có rất nhiều hội nghị diễn ra ở thành phố S, nổ một vụ thế này bảo ta làm sao ăn không tiêu!”

“Có!” Hai mắt Triển Chiêu phát sáng, “Chị gái của Trần Khả Phong là Trần Khả Tình!”

“Miêu nhi, cậu hoài nghi người này biết cái gì đó?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Ừ!” Triển Chiêu gật đầu, “Theo như phản ứng của cô ta khi nhìn thấy mũi tên bằng chứng, tôi cảm thấy cô nàng biết không hề ít. Đặc biệt là chuyện anh trai của Lam Tây bị rơi máy bay lại chết vì bị mũi tên tương tự găm trúng, hẳn là Trần Khả Tình đối với vụ tai nạn kia có thể biết rất nhiều!”

“Hung thủ vì sao muốn giết Trần Khả Phong chứ không phải Trần Khả Tình?” Bạch Ngọc Đường nghi hoặc.

“Ừ…..Uy hiếp? Hoặc là có mục đích khác, cái này phải điều tra.” Triển Chiêu vừa nói vừa bóc chocolate của Bao Chửng ăn thả phanh, trong lòng mỹ mãn, hương vị siêu siêu tuyệt hảo!

Ăn cho đến hết, cái hộp liền bị Bao Chửng đoạt đi, “Hai đứa mang vụ án ra phân tích tiếp đi, còn nữa, ngay mai có hội thảo tâm lý học đừng quên đến đó!”

Triển Chiêu bị Bạch Ngọc Đường lôi ra khỏi văn phòng, trong lòng một trăm hai mươi phần trăm không muốn, “Rõ ràng có manh mối, sao còn bắt chúng ta tham dự cái hội nghị gì đó kia, đi gặp gỡ rõ lãng phí thời gian.”

Hai người vừa trò chuyện vừa về lại văn phòng, trên bàn Tương Bình chất dày tài liệu.

“Tra cái gì thế?” Bạch Ngọc Đường lấy tư liệu xem.

“Là toàn bộ thông tin về những người gặp nạn trong chuyến bay lần đó.” Tương Bình bất đắc dĩ thở dài, “Em tìm khắp rồi, nhiều kinh khủng, muốn xem cho hết cũng tốn kha khá thời gian.”

Bạch Ngọc Đường ôm cánh tay nhìn Triển Chiêu, “Miêu nhi, có cảm thấy đây không phải biện pháp đúng đắn không, phải nghĩ ra cách nào đẩy nhanh tiến độ mới được.”

“Chẳng bằng cậu phái người theo sát Trần Khả Tình cho rồi?” Triển Chiêu đề nghị.

“Cũng đúng, chỉ là vị Đại tiểu thư kia hung hãn quá, cần phải hết sức cẩn thận không còn phiền toái hơn.” Bạch Ngọc Đường tìm Trương Long và Vương Triều dặn họ đi theo dõi Trần Khả Tình.

Sau khi sắp xếp xong toàn bộ, Bạch Ngọc Đường nhìn thời gian, “Đi thôi Miêu nhi, trở về tắm rửa một cái, còn có thể ngủ được hai tiếng đồng hồ.”

“Đi ăn khuya đi?” Triển Chiêu bỗng nhiên hứng trí nói, “Một ngày trời cơm cũng không được ăn cho tử tế, phải hậu đãi ngũ tạng ổn thỏa mới được.”

“Cậu không thấy mệt?” Bạch Ngọc Đường bất lực.

“Ngày mai tham gia hội nghị, sẽ được thôi miên sau.” Triển Chiêu hai tay đút túi đi ra ngoài, cùng Bạch Ngọc Đường tìm quán ăn khuya, tâm tình cũng không tệ lắm. Bạch Ngọc Đường cũng nhìn ra, Triển Chiêu rất có hứng thú với vụ án lần này.

“Cái thi thể bằng hợp kim kia cũng không có manh mối.” Bạch Ngọc Đường đẩy đĩa rau vào gần với Triển Chiêu hơn, “Ngày mai chúng ta đi tới trường đại học đó, tiện thể quan sát xem thế nào.”

“Ừ, cũng không phải không có việc gì làm, nơi đó là trường cũ của Mã Hân, coi như ta đi điều tra thực địa vậy.” Triển Chiêu ngậm chiếc đũa, kiên quyết gọi thêm một phần gà rán.

Hai người đang ăn vui vẻ, di động của Bạch Ngọc Đường vang lên.

“Bọn Trương Long ……..” Bạch Ngọc Đường nhìn màn hình.

“Không phải chứ, vừa mới xuất phát không bao lâu đã xuất hiện dị tượng?” Triển Chiêu nhấn nút nghe.

“Đội trưởng, chúng tôi theo dõi Trần Khả Tình tới một quán bar, sau đó xảy ra một chuyện rất quỷ dị.” Đầu bên kia là giọng của Trương Long.

“Là chuyện gì?” Triển Chiêu hỏi.

“Lúc tan tầm, Trần Khả Tình cùng hai cô gái nữa vào trong quán bar giải khát, chúng tôi cũng giả bộ tới đó gọi rượu.” Trương Long kể lại, “Uống được một lúc thì đột nhiên thấy cả ba người bật dậy hét lên, chúng tôi nhìn sang phát hiện ra dưới đáy ly coktail có một ngón tay và một ngón chân cái……….đều là của người.”

“Khụ khụ………..” Triển Chiêu đang nhấp một ngụm sago (chè trân châu) nghe xong mà sặc.

Bạch Ngọc Đường cũng có chút buồn nôn, “Ly của mỗi người đều có?”

“Đúng vậy, các cô ấy hiện đang nôn thốc nôn tháo, quán bar loạn hết cả lên, chúng tôi vừa gọi về cho cảnh cục. Đội trưởng, bằng không các anh tự tới xem đi?”

“Được, tôi với cậu ấy sẽ qua luôn.”

Triển Chiêu gõ cằm, “Ngón tay và ngón chân cái, đây là trò đùa dai điển hình a.”

Bạch Ngọc Đường xách Triển Chiêu từ trên ghế đứng lên ra xe, “Đùa dai không phải ai cũng dùng tới đầu ngón tay ngón chân người đấy chứ?”

Triển Chiêu khẽ cười, “Thì thế.”

Xe tới quán bar, ở đó đã có đầy đủ nhân viên khoa giám định, Công Tôn cũng tới luôn.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái sau đó đi qua. Bên cạnh xe cứu thương là Trần Khả Tình cùng hai cô gái đang đứng đó không ngừng nôn khan. Cả ba bộ dạng đều là những vị đại tiểu thư cả, mấy nhân viên cứu hộ muốn các cô lên xe các cô cũng không đi.

Triển Chiêu chú ý quan sát một chút, tuy rằng cậu không hiểu lắm cái gì là hàng hiệu hay không hàng hiệu nhưng mấy cô đây quần áo gọn gàng, từ đồ trang sức cho tới túi xách đều rất xa xỉ, phỏng chừng gia cảnh cũng không tệ.

“Sao lại nôn ầm ầm như vậy?” Bạch Ngọc Đường cười hỏi Công Tôn, cảm thấy có chút quỷ dị – Công Tôn trông vui thế kia khẳng định là có thứ cổ quái!

“Là thế này.” Công Tôn chỉ vào đầu ngón tay còn ở trong ly ọi người xem.

Hóa ra ly cocktail họ gọi, lớp dưới cùng có màu trắng sữa, bởi vậy ngón tay với ngón chân cái kia chìm ở đáy mới không bị phát hiện ra, chỉ có khi uống gần hết mới để lộ, rượu uống cả rồi, khó trách họ ghê tởm đến vậy.

“Cái này cũng chưa là gì.” Công Tôn còn vươn tay chỉa chỉa một nửa cái hamburger còn ăn dở trên bàn, bên trong kẹp một miếng thịt. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vội tới xem.

Triển Chiêu cau mày, Bạch Ngọc Đường có bệnh ưa sạch sẽ nhìn xong liền cảm thấy rất muốn nôn.

Thứ Công Tôn gắp lên chính là phân nửa cái tai……..Tuy rằng đã được thái rất mỏng nhưng nhìn một cái là có thể nhận ra ngay.

“Kỳ thật cũng không kinh khủng lắm!” Công Tôn khóe miệng đều nhếch hết lên rồi, “Lần sau đem kịch bản này bán cho Bạch Cẩm Đường bọn họ mang đi dàn dựng phim kinh dị đi.”

“Còn có thứ ghê tởm hơn?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trăm miệng một lời, rất khó tưởng tượng ra còn cái gì dị hơn thế nữa.

“Nhìn này.” Công Tôn lại chỉ chỉ trên mặt đất, nơi đó là những thứ mấy cô nàng kia vừa mới cho ra.

Công Tôn giơ lên một cái túi nhựa đưng vật chứng, bên trong có vài mẩu thịt màu hồng hồng, trông giống lưỡi lợn có điều màu sắc nhợt nhạt hơn.

“Đây là cái gì?” Triển Chiêu méo miệng.

“Ừ thì, những thứ các cô ấy nôn ra, nó là lưỡi người ấy.”Công Tôn rất hài lòng nhìn biểu cảm của hai người kia, nói tiếp, “Theo như mức độ phân hủy, áng chừng đây là một phần bữa cơm chiều nha, đã tiêu hóa được một ít!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy mí mắt giật giật – Ai lại đùa dai đến vậy?

*Vương Bát = Vương bát đản = Tên khốn nạn ~(‾▿‾~). Tên tuổi chất khỏi nói ~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.