Chương trước
Chương sau
Lạc Thiên với Tần Âu đột nhiên xuất hiện, cùng với “hướng đi” rất đẹp của hai người, Ngụy Tử Cường rất nhanh phát hiện ra đồng thời nhíu chặt lông mày.

Hiện tại muốn thông tri cho đám người đang hành động kia, nhắc nhở bọn họ có người của SCI về, phải cẩn thận, nhưng chính mình lại không thể quay đầu lại, để tránh bị ghi hình làm chứng cứ sau này. Ngụy Tử Cường hơi do dự một chút, sau đó khẽ ho khan một tiếng, nói một câu, “Gió lên a, là gió Tây.”.

Tiễn Gia Nhượng hơi ngẩn người quay lại liếc lão một cái, sau đó lại quay đầu về gõ gõ bàn phím..

“Tiến sĩ, hắn chỉnh góc quay của camera!” Tương Bình thấy màn hình máy vi tính của Tiễn Gia Nhượng có chút thay đổi, “Đang kiểm tra camera ở lối vào phía tây.”.

Triển Chiêu hơi nhướn mày, “Đủ khôn khéo nha.”.

Bạch Ngọc Đường cười, “Vẫn không có kẽ hở, Miêu Nhi, chó chưa vội trèo tường rồi.”

Triển Chiêu hiểu rõ gật đầu, cầm lấy bộ đàm nói với Lạc Thiên cùng Tần Âu, “Hai người làm bộ rất sốt ruột, vừa nhìn đồng hồ vừa chạy vào trong.”

Lạc Thiên cùng Tần Âu là hai người vô cùng ổn trọng, tuy rằng chuyện trải qua là khác nhau, nhưng đều là những đau khổ, không những sức nhẫn nại mạnh mẽ mà còn cực kỳ thông minh cẩn thận; hai người ngầm hiểu nhất cử nhất động đã lọt vào trong camera ghi hình, lập tức gia tăng cước bộ. Dưới màn hình giám thị của Tiễn Gia Nhượng, hai người họ đang vội vã chạy tới thang máy rồi vào cửa….

Lập tức màn hình chuyển sang cảnh ở trong thang máy, chỉ thấy hai người họ liên tục xem đồng hồ, lại không biết đang nói chuyện gì với nhau.

Tiễn Gia Nhượng nhìn thoáng qua, mỉm cười, thấp giọng nói, “Gió lớn có lẽ chỉ tùy tiện thổi thôi, lập tức sẽ ngừng, yên tâm.”

Ngụy Tử Cường cúi đầu không nói, lão không thể nhìn màn hình, bởi vậy không thể phân biệt được tình huống của hai người kia, chỉ có thể dựa vào phán đoán của Tiễn Gia Nhượng mà phân tích tình hình, cũng không phải có gì nguy hiểm mà chỉ là có việc gì đó đột xuất phát sinh, chắc là không sao đâu.

Lúc này, Tiễn Gia Nhượng chuyển sang quan sát hình ảnh trong phòng pháp y, chỉ thấy mấy tay kia bắt đầu đổi cửa thuỷ tinh, còn những tên khác mở ngăn kéo tủ đông ra, sau đó có một tên lấy điện thoại ra xem một chút..

Đám người đó lập tức đóng ngăn tủ lại, làm bộ thành hình dạng của những nhân viên vệ sinh mẫu mực, tiếp tục quét tước..

Lúc này… cửa thang máy mở, Tần Âu cùng Lạc Thiên vội vã chạy vào phòng làm việc của SCI tìm tư liệu, song song đó … hai người để ý thấy phòng pháp y đang mở cả cửa lẫn đèn.

Lạc Thiên nhìn thoáng qua, hỏi, “Đổi kính hả?”.

“Đúng vậy.” Tên phụ trách đi tới.

Tần Âu cũng đến quan sát những kẻ đó một chút, lại hỏi, “Có giấy chứng nhận không?”.

“Có.” Tên này vội lấy giấy chứng nhận cho Tần Âu xem.

Lạc Thiên lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu nhìn màn hình, cười nói, “Thông minh.”.

Chỉ chốc lát sau, điện thoại của Bạch Ngọc Đường vang lên..

“A lô?”.

“Đội trưởng.” Lạc Thiên làm bộ bình thường nói chuyện với anh, “Đêm nay có người đến đổi cửa kính hả?”.

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, trả lời, “Nga, Lư Phương có nhắc qua, người tới rồi?”.

“Đúng vậy.” Lạc Thiên gật đầu, Tần Âu rất tỉ mỉ kiểm tra từng người một..

“Hai cậu nhìn bọn họ làm xong rồi cùng đi đi.” Bạch Ngọc Đường dặn..

“Vậy tư liệu thì sao?” Lạc Thiên thông minh hỏi câu này..

Triển Chiêu âm thầm gật đầu, Bạch Ngọc Đường cười nói, “Không vội.”.

….

Tiễn Gia Nhượng nhìn đồng hồ đeo tay, có chút không nhịn được mở miệng, “Ách… Gió thật sự đang quấn lấy người a.”.

Ngụy Tử Cường đang nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, ngược lại nở nụ cười, “Có gió là bình thường, gió không quấn người sẽ không gọi là gió.”

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau, đối phó với người thông minh, có đôi khi phải dùng biện pháp ngốc nghếch để hắn dễ vào tròng, bởi vì hắn luôn luôn xem người khác cũng thông minh như hắn..

Sự đa nghi cẩn thận của Tần Âu và Lạc Thiên trái lại càng làm tang lòng tin của Ngụy Tử Cường và Tiễn Gia Nhượng..

Bạch Trì hiếu kỳ hỏi Triển Chiêu, “Anh, cái này rốt cuộc là mánh khoé bịp người, hay là đang tâm lý chiến a?”.

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, trả lời, “Tâm lý chiến.”.

“Thế nhưng…” Bạch Trì vẫn không hiểu, “Anh không hề biết Ngụy Tử Cường với Tiễn Gia Nhượng, hai người kia lại có tính cách khác biệt như vậy, vì sao có thể đoán được tâm tính bọn họ thế a?”.

“Đây là thông qua hành vi dự đoán tâm tính a.” Triển Chiêu lấy điện thoại di động ra, vừa bấm tin nhắn vừa giải thích cho Bạch Trì.

“Kỳ thực thông minh với ngu ngốc chỉ là tương đối mà thôi, cái quan trọng nhất là phỏng đoán được tính cách của đối phương. Mỗi hành động của một người, đều để lộ ra chút tin tức nào đó. Tìm được tin tức chủ yếu và chính xác nhất rồi nhắm vào đó, hắn lập tức dễ dàng mắc câu.”

“Nga…” Bạch Trì nhìn Triển Chiêu đang lách cách lách cách bấm tin nhắn, lại nhìn sang Bạch Ngọc Đường đang đứng cạnh Tương Bình, hết sức chăm chú nhìn cậu ta thiết lập bẫy rập và ghi lại hành vi của Tiễn Gia Nhượng … thì có chút ước ao. Hai người này, dường như luôn luôn có thể không cần dùng đến ngôn ngữ cũng hiểu được suy nghĩ của đối phương, phải rèn luyện kiểu gì mới có được loại ăn ý đến mức này a?.

“Anh.” Bạch Trì thấy Triển Chiêu gửi xong tin nhắn rồi, lại hỏi, “Có thể kể chi tiết cho em nghe không?”.

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, gật đầu, “Ừ, hiểu biết của anh với Tiễn Gia Nhượng, là thông qua sự tương phản giữa hành vi và tính cách của hắn.”

Bạch Trì nghệt mặt ra …..

“Từ chức vị và thân phận, hắn hẳn là người có thể ra lệnh cho người khác; từ thái độ khi nói chuyện với người khác, hắn cũng là người tương đối giỏi nhìn ánh mắt của người khác. Bởi vậy một điểm quan trọng trong tính cách của hắn là sự khéo léo. Đây cũng là lý do vì sao hắn không có gì xuất chúng tài năng nhưng lại có thể trèo cao như vậy. Một người như thế, vì sao biết sẽ đắc tội anh với Ngọc Đường, vẫn chịu lộ diện an bài chuyện của Mã Hán?” Triển Chiêu hỏi Bạch Trì, “Nhận ra hành vi với tính cách không phù hợp chưa?”.

Bạch Trì suy nghĩ một chút, gật đầu, “Đúng nga.”.

“Bởi vì sau một thời gian làm việc ở đây hắn biết so với thiết lập quan hệ với đồng nghiệp thì hắn đang có cơ hội có một mối quan hệ khác quan trọng hơn rất nhiều. Mà loại quan hệ này, chính là quan hệ giữa hắn với Ngụy Tử Cường, thế nên hắn mới vì lợi ích đó mà cam nguyện vi phạm tính cách làm việc của mình.” Triển Chiêu nói, rồi chỉ chỉ vào Ngụy Tử Cường trong màn hình, “Phải biết rằng, bất luận đằng sau bức màn là ai, cũng chỉ có thể vi phạm ý nguyện làm việc, chứ không thể vi phạm tính cách làm việc được. Trong ngắn hạn, đột nhiên vi phạm tính cách của mình, là do hắn có toan tính gì đó. Còn trong dài hạn, thay đổi thói quen, chứng tỏ hắn chỉ là một quân cờ bị người ra quản thúc.”.

Bạch Trì gật đầu..

“Cái gọi là quân cờ, màu đen cũng được mà màu trắng cũng ok, đều là thứ để sử dụng, hắn có thể dùng quân đen của hắn để ăn quân trắng của cậu, cậu cũng có thể dùng quân đen của hắn để cản đường quân đen của mình.” Triển Chiêu nói đến đây, chợt nghe Bạch Ngọc Đường khẽ ho khan một tiếng, liền biết chính mình càng nói càng trừu tượng, lại nhìn sang Bạch Trì, quả nhiên vừa rồi còn rất rõ ràng, bây giờ trên mặt đã xuất hiện chút mờ mịt.

Triển Chiêu gãi gãi đầu, trong lúc chưa biết nên tiếp tục thế nào, Bạch Ngọc Đường đã giúp anh phiên dịch, “Hành vi của quân cờ, tác dụng lớn nhất chính là tìm được người biết cách chơi cờ.”.

“Nga!” Bạch Trì vỗ tay một cái, “Đúng nga!”.

Triển Chiêu có chút bất mãn liếc Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường cười cười, lúc này Lạc Thiên và Tần Âu đang đứng chờ ngay cửa phòng pháp y, quan sát đám người kia sửa lại cửa với quét dọn vệ sinh. Càng thú vị chính là, hai người còn không nhanh không chậm đứng ngay đó bàn về chuyện con cái.

Lạc Thiên nói Dương Dương gần đây có chút phiền phức, phát âm tiếng Anh không được chuẩn cho lắm, Tần Âu nói có thể để Tiểu Dịch sửa giúp cho, mặt khác cũng muốn Lạc Dương chỉ cho Tiểu Dịch nhu đạo..

Tiễn Gia Nhượng nhíu mày có vẻ đã gấp lắm rồi, dù sao… bọn họ cũng không thể nán lại quá lâu được, Ngụy Tử Cường lại không chịu nhìn máy vi tính mà cứ nhìn đâu đâu, có gì xảy ra thì làm sao đây a!.

“Cơn gió này thật đáng ghét a!” Tiễn Gia Nhượng nhịn không được lải nhải một câu..

Ngụy Tử Cường cười cười, “Gió lớn thì đóng cửa lại đi, cứ để nó thổi dễ cảm mạo, bị cảm rồi thì đáng ghét thật.”

Tiễn Gia Nhượng hiểu ra, lập tức gọi điện thoại cho tên phụ trách, “Làm nhanh chút coi.”.

Lúc đối phương nhân điện thoại, Lạc Thiên cố tình nhìn vào bên trong, như là đang nghi hoặc —— đã trễ thế này còn gọi điện thoại a.

Tên nhân viên đó xem ra cũng tương đối lão làng, lập tức ồn ào trả lời, “Đã biết, bên này xong xuôi lập tức đến chỗ ông anh!” Nói xong, cúp điện thoại.

Lạc Thiên cùng Tần Âu tiếp tục nói chuyện, giờ đã nói tới vấn đề chiều cao cân nặng của Dương Dương và Tiểu Dịch rồi. Tần Âu hỏi Dương Dương bình thường thích ăn cái gì, Tiểu Dịch kén ăn vô cùng, người gầy trơ xương ra..

Lúc này, một tên nhân viên vệ sinh đi tới, rút cho hai người hai điếu thuốc..

Tần Âu cùng Lạc Thiên khẽ khoát tay chặn lại, biểu thị không hút đâu —— giỡn hoài, hai người họ đều là siêu cấp ba ba, sao có khả năng hút thuốc chứ, điển hình của kiểu người vừa nhìn thấy ông khác hút thuốc cạnh con mình liền muốn nhào tới động thủ đánh người đó..

“Hai vị cảnh sát, các anh phải trực nguyên đêm sao?” Nhân viên vệ sinh cười hì hì hỏi..

Tần Âu thoạt nhìn so với Lạc Thiên hòa khí hơn, dù sao cũng có một khuôn mặt búp bê thích cười mà. Anh gật đầu, “Đúng vậy, nhưng là cách tuần mới phải trực một lần, các cậu thì sao? Tối nào cũng phải khổ cực thế này a?”.

“Đúng vậy!” Người nọ than thở, “Hiện tại thành phần tri thức vô cùng quý giá, ban ngày đi làm không thể quấy rối, cửa kính văn phòng lại dễ hỏng, bọn em không thể làm gì khác hơn là buổi tối đến đổi a.”.

Một tên đang quét dọn cũng ngẩng đầu, “Nhưng mà quét dọn phòng pháp y bọn em lần đầu được làm đó!”

Tần Âu cười gật đầu..

Lúc này, Triển Chiêu hướng về bộ đàm nói, “Lạc Thiên, đi toilet.”

Lạc Thiên vỗ lưng Tần Âu, “Tôi đi toilet chút.”.

“Ừ.” Tần Âu gật đầu, thấy Lạc Thiên đi, anh cũng đến một bên dựa vào tường mở điện thoại ra coi.

Mấy tên nhân viên lập tức ra hiệu cho nhau, Tần Âu đứng ngay tường đối diện, chỉ cần ngẩng đầu là sẽ thấy bọn họ, hiện tại động thủ có chút mạo hiểm. Nhưng thật vất vả Lạc Thiên mới rời đi… Mắt thấy thời gian càng ngày càng trễ, hai người SCI này có vẻ đã được lệnh của Bạch Ngọc Đường, phải cùng bọn họ rời đi.

Lúc này, một tên nhân viên đi ra cửa, dùng máy hút bụi ồn ào lướt trên sàn nhà, vừa muốn đóng cửa lại hút bụi phía sau.

Tần Âu thấy có thể bị dính bụi thì rất khó chịu đi qua một bên, vừa xoay người, chợt nghe Triển Chiêu nói, “Đi tới nơi bọn chúng không thể nhìn được cậu, gọi một cuộc điện thoại.”

Tần Âu thuận thế đi tới cuối hành lang, vừa lúc đêm nay Dương Phàm trực đêm, anh liền gọi điện thoại qua đó, “Còn đang trực hả?” “Có đói bụng không?” “Có muốn ăn khuya không?” … bla bla các loại tình nhân nức nở..

….

Trong lúc này, mấy tên nhân viên thấy thời cơ vừa đẹp, lập tức một tên ngăn cửa hút bụi, một tên đứng ngay cửa canh gác, trong phòng còn ba tên bắt đầu động thủ.

Mấy tên này tay chân cực nhanh, quen thuộc tìm được đống thi thể giả đã bị bẻ gẫy chùm bao kín mít, lập tức giấu toàn bộ vào trong máy hút bụi cỡ đại..

Rất nhanh cửa được mở ra, bọn chúng tiếp tục quét tước a quét dọn … Lạc Thiên cũng từ WC trở về, thấy Tần Âu đang gọi điện thoại cũng không quấy rầy, chỉ tới trước cửa tiếp tục quan sát..

Biểu tình trên mặt của bọn chúng rõ ràng đã thả lỏng đi rất nhiều, Tiễn Gia Nhượng cũng thả lỏng đi không ít, cảm thấy mấy tên đó có thể kết thúc công việc được rồi, hắn khẩn trương đến độ có chút đau dạ dày luôn.

Triển Chiêu nhìn đồng hồ một chút, cười nói, “Không khác là bao, nên đi ra rồi đó.”

Quả nhiên, mấy tay nhân viên vệ sinh đó bắt đầu thu dọn đồ đạc, cửa kính cũng đã thay xong.

Lạc Thiên và Tần Âu kiểm tra một chút rồi đóng cửa, cùng đám người đó đi xuống lầu, lúc ra ngoài, còn cẩn thận kiểm tra qua xe đẩy dụng cụ, lại nhìn chằm chằm vào cái máy hút bụi như là có chút nghi hoặc..

Tiễn Gia Nhượng nhíu mày, “Thật khó đối phó.”.

Vừa mới dứt lời, chợt nghe đáo Ngụy Tử Cường ho khan một tiếng, Tiễn Gia Nhượng cũng giật mình, thiếu chút nữa nói ra lời rồi, bất quá hắn cũng oán giận trong lòng không ít —— Ngụy Tử Cường cũng quá cẩn thận rồi đó.

Bạch Trì đột nhiên hỏi Triển Chiêu, “Anh, anh từ hành vi của Tiễn Gia Nhượng nhìn ra được Ngụy Tử Cường này siêu cấp cẩn thận sao?”

Triển Chiêu gật đầu.

Bạch Ngọc Đường thấy đám người đó chuẩn bị rời đi liền quay đầu sang nói với Triển Chiêu, “Không khác dự tính lắm, diễn viên quần chúng đâu? Có đến đúng lúc không đó?”.

Triển Chiêu mỉm cười, “Hẳn là…”.

Lúc này, chợt nghe Bạch Trì “nha” một tiếng, trước cửa chính của cảnh cục lúc này, có một chiếc xe jeep dừng lại.

Song song đó, Lạc Thiên và Tần Âu với đám người nọ đang cùng nhau đi vào thang máy, chuẩn bị xuống lầu..

Bạch Trì vì sao lại kêu lên, bởi vì xe jeep đó là của Triệu Trinh. Cậu giật mình, ai nha, không phải Triệu Trinh nói với cậu đêm nay có nhiệm vụ quan trọng sao, thế nào giờ này còn tới đây?!

Cậu đang muốn gọi điện thoại thông tri cho Triệu Trinh, nhưng Triển Chiêu lại khẽ cấu tay cậu một cái, “Nè, hai vị diễn viên quần chúng này anh mời tới đó.”

Bạch Trì ngẩn người, “Hai vị?”, lúc này mới ý thức được, Triển Chiêu vừa rồi có khi là gửi tin nhắn cho Triệu Trinh cũng nên, nhưng mà hai vị…

Lúc này, Triệu Trinh mở cửa xe ra, bước xuống, lại mở cửa sau —— Lisbon nhảy xuống.

Bạch Trì há to miệng, đột nhiên hiểu được ý định của Triển Chiêu. “Anh, anh muốn ép Tiễn Gia Nhượng bọn họ đi ra?”

Triển Chiêu cười nhạt một tiếng, “Ừ, chúng ta không cần đấu võ với hắn, đùa giỡn tâm tư là đủ vui rồi!”.

Dứt lời, nói với Lạc Thiên cùng Tần Âu đang ra khỏi thang máy, “Lát nữa gặp được người quen, nhớ bắt chuyện.”

Hai người đang nghi hoặc người quen là ai a, ngẩng đầu, thì thấy Triệu Trinh hai tay đút túi quần đang chậm rãi đi tới, bên cạnh còn có một chú sư tử trắng uy phong lẫm lẫm.

Trong cảnh cục hầu như ai cũng biết Lisbon, cảnh sát đang trực còn vỗ vỗ đầu nó, Lisbon dùng đuôi khẽ quất lên cánh tay hắn một chút, coi như là chào hỏi..

Mà đi ra cùng Lạc Thiên với Tần Âu còn có mấy tên nhân viên kia, bọn họ nhìn thấy thì ngây ngẩn cả người… Có chút khó tin vào hai mắt của mình, cứng còng tại chỗ luôn.

“Không sao đâu.” Tần Âu quay đầu lại thấy bọn chúng khẩn trương, lập tức xua tay, “Nó không đả thương người đâu.”

Đang nói chuyện, Lisbon thấy được Lạc Thiên với Tần Âu. Nó cùng người trong SCI đã sớm quen quá rồi, trong đó Triển Chiêu bọn họ ngày nào cũng thấy, chỉ có Tần Âu Lạc Thiên tương đối khó gặp, bởi vậy lần này nó phá lệ thân thiết, gầm nhẹ một tiếng rồi hưng phấn chạy tới..

Tuy nói là gầm nhẹ, nhưng cũng là sư tử gầm a, mấy tên kia lập tức cứng người thêm vài phần, ngay cả động cũng không dám động.

Tiễn Gia Nhượng cũng “ách” một tiếng, lúc này hắn chẳng biết nên miêu tả tình huống trước mắt này như thế nào, Ngụy Tử Cường lại không thể quay đầu lại nhìn, chỉ có thể lo lắng chờ đợi..

Lisbon tới bên cạnh Lạc Thiên bọn họ, vô cùng thân thiết nghiêng chiếc đầu khổng lồ ủi ủi vào hai người..

Tần Âu vỗ vỗ đầu nó, hỏi Triệu Trinh, “Sao anh lại tới đây?”.

Triệu Trinh xem đồng hồ một chút, đáp lời, “Trì Trì nói bọn họ xong việc rồi, kêu tôi tới đón em ấy đi ăn khuya.”

Mấy tên nhân viên đang chen chúc nhau bên bờ tường khẩn trương nhìn Lisbon, Lisbon liếc mắt qua, nghĩ —— đám người này đang lén lút cái gì?.

Tần Âu cười, “Còn chưa về đâu, đến sớm rồi đó, SCI hiện tại không có ai.”.

Triệu Trinh tựa hồ có chút bất đắc dĩ khẽ nhún vai, ba người đứng ngay hành lang hàn huyên vài câu..

Tần Âu thấy đám nhân viên còn đứng hình ở bên cạnh thì cười cười, “Đi a, đã nói nó không cắn người đâu.”

“Ách…” Mấy người gật đầu, vừa định đẩy xe đi, lại nghe Lisbon bất chợt rống lên một tiếng.

Tương Bình ngoáy ngoáy lỗ tai, “Chậc, hơi của Lisbon thật khoẻ.”.

Triển Chiêu khóe miệng nhếch lên, “Bé ngoan!”.

Lisbon vì sao rống, vì nó ngửi thấy mùi lạ!

Triệu Trinh cùng Tần Âu Lạc Thiên khó hiểu nhìn Lisbon, chỉ thấy nó dùng mũi ngửi ngửi cái thùng máy hút bụi to đùng, trong miệng còn không ngừng phát ra thanh âm grừ grừ như đang suy nghĩ gì đó..

Triệu Trinh ngẩng đầu, “Lisbon, làm sao vậy?”

“Ịch …” Lisbon giơ cái chân trắng béo múp của nó lên, một phát vỗ xuống thùng máy hút bụi đang chứa thi thể. Phần nắp bằng nhựa của nó lập tức bị đập nát, song song đó… Lisbon tuốt móng ra khỏi lớp đệm thịt, mấy tên kia sắc mặt đã trắng xanh, chân cũng nhũn cả ra. Khó trách a, bị một con chó lớn nhìn chằm chặp đã thấy áp lực rồi, huống chi đây là chúa tể rừng xanh a..

Triệu Trinh nhìn nhìn cái máy hút bụi một chút.

Ngay lúc này, Tiễn Gia Nhượng nhịn không được, mở miệng mắng, “Nhanh nhẹn lên a! Sợ cái gì?!”.

Ngụy Tử Cường thì đang nhíu chặt hai hàng lông mày.

Triển Chiêu cười, đưa tay tháo tai nghe xuống, đeo microphone tuỳ thân vào, Bạch Ngọc Đường cũng cầm bộ đàm đi ra cửa, “Các bộ phận chú ý, kế hoạch B, Triệu Hổ Mã Hán, cá sắp bơi ra, chuẩn bị sẵn sàng.”

Lúc này, Triệu Hổ Mã Hán đợi dưới mái hiên đang chán đến mức mốc meo lên rồi, nghe được chỉ thị lập tức tinh thần lên hẳn.

Triển Chiêu vẫy vẫy Bạch Trì, “Đi, Trì Trì, cùng bọn anh lên sân khấu!”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.