Triển Chiêu chủ trương phóng dây dài câu cá lớn, mọi người tuy rằng chưa hiểu lắm, thế nhưng Triển Chiêu chẳng khác nào một người cầm đầu, SCI thì luôn luôn tôn sùng một câu châm ngôn —— tin tưởng mèo, không sai đâu!
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tỉ mỉ an bài hành động kế tiếp, chờ đến khi trời tối đen sẽ đi bắt người, đương nhiên… còn phải đúng lúc thổi gió đi, nói cách khác, cần phóng mồi ra đã.
Từ giờ đến tối còn một lúc nữa, có thể ăn một bữa cơm, Triển Chiêu chọt chọt Mã Hán, “Đi ăn không?”
Mã Hán có chút buồn bực, nhìn một chút Triển Chiêu lại nhìn một chút Bạch Ngọc Đường bên cạnh, “Ăn?”
“Nga…” Công Tôn ngầm hiểu đi tới, “Trong nhà ăn có thể sẽ có người thủ sẵn để nghe ngóng tin tức, chúng ta phóng mồi lúc này là thích hợp nhất.”
“Tôi với Ngọc Đường không tiện ra mặt, có người sẽ đề phòng bọn tôi.” Triển Chiêu vẻ mặt xấu xa, “Ngụy Tử Cường để tránh nghi ngờ cũng sẽ không trực tiếp hành động, vì thế khẳng định sẽ để thân tín đi dò la tin tức… Thủ hạ của hắn có thể nói chuyện với SCI phỏng chừng cũng chỉ có Tiễn Gia Nhượng, cậu mang Hân Hân xuống là thích hợp nhất!”
Mã Hán gật đầu “Tôi đi thì không thành vấn đề… Bất quá nên nói cái gì?”
“Anh hai.” Mã Hân vỗ vai anh, “Đeo tai nghe theo, để tiến sĩ Triển chỉ anh nói.”
Mã Hán nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, hai người đều gật đầu, “Cứ như thế đi!”
Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/s-c-i-me-an-tap-2/2651647/quyen-12-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.