“Ưm …”
Sắc trời đã tối dần, Công Tôn lười biếng dựa vào giường lục a lục … mò a mò … sờ tới sờ lui.
“Kính của em đâu.” Cuối cùng, Công Tôn không thể nhịn được nữa, đẩy đẩy Bạch Cẩm Đường đang nắm chặt lấy tay mình, “Đừng nháo, kính của em!”
Bạch Cẩm Đường nằm tựa người vào đầu giường, bàn tay vẫn lôi kéo Công Tôn không tha, “Bộ dáng em không đeo kính, mắt hơi nheo lại để nhìn, anh thích nhất đó.”
Công Tôn rất muốn độp lại vài câu, đáng tiếc hiện tại mệt muốn chết, chỉ biết giương mắt nhìn đồng hồ trên tường, “Chiều nay không phải anh có việc …”
“Hả?” Bạch Cẩm Đường cúi đầu hôn cổ tay Công Tôn, “Chịu thôi … chính sự quan trọng hơn.”
“Cái này gọi là chính sự?” Công Tôn tựa vào vai anh, tay chọc chọc bờ ngực anh, “Đúng rồi, em vẫn luôn thắc mắc.”
“Thắc mắc cái gì?” Bạch Cẩm Đường đưa tay lấy một điếu thuốc trên đầu giường, lại thuận tay mò phải một cái hộp, giờ mới nhớ ra a … thiếu chút nữa quên mất.
“Anh vì sao không có lông ngực?” Công Tôn hiếu kỳ.
… Bạch Cẩm Đường trầm mặc một lúc, “Có thứ đó rất ảnh hưởng đến chất lượng sinh hoạt X! Vì thế anh không để.” Nói rồi, vươn tay lấy cái hộp xuống đưa cho Công Tôn.
“Cái gì thế?” Công Tôn cầm cái hộp nhìn một chút, nhìn rất có phong cách cổ xưa a, mở ra nhìn, thì thấy bên trong là một con dao nhỏ vô cùng tinh xảo anh ánh sắc xanh, “Đây là?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/s-c-i-me-an-tap-2/2651628/quyen-12-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.