Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vào phòng bệnh nhìn Liêm Thiển Nghĩa, người vừa cấp cứu cho cậu ta vừa vặn là —— Dương Phàm.
“U.” Dương Phàm tháo ống nghe bệnh xuống.
“Cậu ta thế nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Tổng thể mà nói không có việc gì, chỉ bị chút chấn động não nhẹ, bên cạnh đó, xương sườn bị thương, rất may không thương đến nội tạng. Xương tay trái có nứt vài chỗ, trầy da thì không ít.” Dương Phàm khép sổ bệnh lại, cười nói, “Cậu ta còn rất khỏe mạnh, hẳn là có thể bình phục rất nhanh.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, hỏi xem có thể vào thẩm vấn được không, chợt nghe Dương Phàm “A a ~” hai tiếng, vươn ngón trỏ lên khẽ lắc lắc.
“Không phải vừa nói bị thương không nặng sao?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu, “Sao không thể thẩm vấn a?”
“Gây mê còn chưa tỉnh đâu.” Dương Phàm thuận miệng đáp một câu.
“… Chỉ bị thương ngoài da sao phải đánh thuốc mê a.” Bạch Ngọc Đường có chút ngoài ý muốn, tâm nói gãy xương thì bó bột hoặc nẹp lại là được rồi mà.
Dương Phàm cũng ngẩn người, nhìn chằm chằm vào Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường một lát, sau đó từ trong túi áo lấy ra một cái túi nhỏ, bên trong có một đầu đạn, “Nói cách khác vết thương này của cậu ta không phải do hai người gây ra?”
Lúc này đến phiên Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngây ngẩn cả người.
Bạch Ngọc Đường cầm lấy cái túi nhỏ, “Bắn vào đâu thế?”
“Tôi vừa mới nói đó, xương sườn bị thương, chính là do nó tạo thành, rất nguy hiểm đó.” Dương Phàm nhún nhún vai, “Lấy đạn ra nên phải gây mê.”
“Phát đạn vừa rồi của cậu trúng vào bánh xe đúng không?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường gật đầu.
“Tổng thể mà nói thì cậu ta may mắn đó.” Dương Phàm từ trong túi áo lấy ra một túi vật chứng giao cho Triển Chiêu, “Trên cổ cậu ta có sợi dây chuyền có mặt này, đạn là nhờ nó cản một chút mới trực tiếp bay xuống bên sườn.”
Triển Chiêu nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền kia một chút, thì thấy nó là một đồng tiền theo phong cách cổ xưa, chữ viết bên trên có chút cách điệu, nhìn không ra là viết cái gì, còn có một khoảng trống, là do viên đạn kia tạo thành, quả nhiên mạng lớn a.
“Lúc nào cậu ta mới tỉnh a?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Ngày mai.” Dương Phàm nói xong quay lưng rời đi.
Liêm Thiển Nghĩa được đẩy ra đưa vào phòng bệnh, Bạch Ngọc Đường gọi điện thoại kêu người tới bảo vệ. Án tử lúc này đã có bước phát triển … Có người muốn giết Liêm Thiển Nghĩa! May mà cậu ta tránh được một kiếp —— nhưng vấn đề là cậu ta trúng đạn lúc nào?
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, xoay người đi ra ngoài.
“Nè, Tiểu Bạch.” Triển Chiêu vội đuổi theo, Bạch Ngọc Đường lái xe vào tầng hầm cảnh cục … Đến chỗ chiếc xe của Liêm Thiển Nghĩa vừa được đưa về, nhoài người nhìn thật kĩ chỗ cửa xe.
Bạch Ngọc Đường nhướn mày, “Miêu Nhi!”
“Hả?” Triển Chiêu cũng đi qua.
“Nhìn chỗ này.” Bạch Ngọc Đường đưa tay chỉ vết kính vỡ trên cửa xe, “Ở đây có thể là vết đạn, cậu ta bị bắn ở trên xe!” Nói rồi, gọi điện thoại gọi Mã Hán.
Chỉ chốc lát sau, Mã Hán cùng Triệu Hổ chạy xuống.
“Đội trưởng.”
Bạch Ngọc Đường ngoắc ngoắc hai người bọn họ, rồi chỉ vào vết kính vỡ như ẩn như hiện đó, “Đây là vết đạn đúng không?” Nói rồi, lấy ra đầu đạn trong người Liêm Thiển Nghĩa cho anh xem.
“Trăm phần trăm.” Mã Hán nhìn chằm chằm vào vết kính vỡ một chút, lại nhìn sang viên đạn, “Điểm xạ kích ở rất xa.”
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều nhíu mày.
“Bất quá trong lúc bắn có thể đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn!” Mã Hán nói, rồi chỉ vào cánh cửa xe, “Theo lý mà nói viên đạn từ chính diện được bắn vào, đối phương hẳn là nhắm thẳng vào đầu tài xế, thế nhưng có lẽ bất thình lình xe bị nghiêng đi, bởi vậy đường đạn bị lệch, cho nên không tạo thành lỗ hổng tròn mà tạo thành một hình cánh quạt vỡ vụn.”
“Bọn tôi lúc đó không nghe được tiếng súng cũng không phát hiện ra có gì không thích hợp a.” Triển Chiêu phân tích, “Có thể là cậu với tay bắn tỉa kia song song nổ súng, nên xe bị lệch hướng.
“Đội trưởng, có phải anh bắn vào bánh xe lúc cậu ta chuẩn bị chuyển hướng đúng không?” Mã Hán hỏi.
Bạch Ngọc Đường gật đầu.
“Tiểu tử này tuyệt đối là một tay già đời.” Mã Hán nở nụ cười, “Những tay súng bắn tỉa đều đợi đối phương chuyển hướng mới nổ súng, mục đích chỉ có một, đó là không để lại vỏ đạn!”
“Sao có khả năng?”
“Có.” Mã Hán chỉ chỉ chiếc xe, “Trong lúc xe chuyển hướng thì bắn một phát chính diện, qua một lớp thủy tinh, lại bắn trúng đầu đối phương, sau đó sẽ xuyên đầu bay ra, có thể phối hợp với độ nghiêng khi xe chuyển hướng, bay ra khỏi cửa kính. Tiền đề đương nhiên là phiến kính đó phải được mở ra, đạn sau khi bay ra sẽ rơi xuống đất, sẽ không bị ai phát hiện, đến lúc đó hắn chỉ cần thu đạn về là được.”
“Đúng là sự trùng hợp ngẫu nhiên nha!” Triển Chiêu cũng bật cười, vỗ vỗ vai Bạch Ngọc Đường, “Một phát đó của cậu không ngờ lại cứu sống cậu ta.”
Bạch Ngọc Đường cười khổ, lắc đầu, “… May là lúc đó không phải nhắm vào hai ta.”
Triển Chiêu suy nghĩ một chút cũng có chút sợ hãi, vừa rồi hai người đứng ở giữa đường, nếu như có âm mưu thật thì khác gì bia ngắm sống đâu, bất quá Bạch Ngọc Đường có ở đó, hẳn là sẽ biến nguy thành an a! Lần này bởi vì nổ súng cùng lúc, hơn nữa tay súng bắn tỉa kia không phải hướng về bọn họ nên Bạch Ngọc Đường mới không phát hiện. Loại chuyện này trước đây không phải chưa từng gặp qua, giác quan thứ sáu của Bạch Ngọc Đường so với cảnh khuyển còn nhanh nhạy hơn, nhất định có thể phát hiện đúng lúc! Nghĩ xong, lại vỗ vỗ lên vai Bạch Ngọc Đường hai cái, rồi cười cười với người ta.
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu cười đến tự tin tràn đầy, cũng gật đầu —— đúng là không sợ bị bắn tỉa.
Mã Hán nhìn chằm chằm vào đầu đạn, “Ừm, đây là loại đạn hay được sử dụng trong thi đấu quân sự năm môn phối hợp!”
* Quân sự năm môn phối hợp bao gồm: ① bắn súng trường cự ly 200 mét;② chạy vượt chướng ngại vật 500 mét (20 chướng ngại vật);③ bơi thực dụng 50 mét (4 chướng ngại vật);④ ném lựu đạn;⑤ chạy việt dã 8 km. (nguồn)
Bạch Ngọc Đường nói, “Đạn của súng huấn luyện? Là câu lạc bộ cho thuê sao?”
“Phải, câu lạc bộ cho thuê hoặc lắp ráp súng thường dùng loại đạn này.” Mã Hán nhìn lại đầu đạn một lần nữa, “Súng đạn trong câu lạc bộ bắn súng được quản chế rất nghiêm ngặt, muốn lấy ra cũng không dễ dàng, bất quá …”
“Bất quá cái gì?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng thanh hỏi.
“Bây giờ có rất nhiều nơi bán lẻ từng bộ phận, đừng nói là súng, xe tăng cũng có thể mua được.” Mã Hán rất quen thuộc với các câu lạc bộ bắn súng của thành phố S, “Tôi có biết mấy nơi có thể xuất ra súng huấn luyện.”
Nói rồi, anh lôi Triệu Hổ còn đang ngó nghiêng nghiên cứu vết rạn hình cánh quạt trên cánh cửa đi thăm dò nguồn gốc của khẩu súng.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lên lầu, quay về SCI.
“Vì sao muốn giết Liêm Thiển Nghĩa nhỉ? Không phải cậu ta biết đầu mối quan trọng sao.” Triển Chiêu lẩm bẩm.
“Ừ …” Bạch Ngọc Đường trả lời rất không tập trung.
“Này.” Triển Chiêu chọc chọc anh, “Cậu làm sao vậy? Vừa rồi còn tốt mà, Mã Hán đụng tới chỗ nào của cậu hả?”
“Không phải!.” Bạch Ngọc Đường vội lắc đầu, “Mấy ngày hôm trước đụng phải lão Vương của đội ngắm bắn, ông ấy nói muốn về hưu, mà giờ đang tìm không được người giỏi về làm huấn luyện viên.”
Triển Chiêu ngẩn người, “Có ý gì a?”
“Bên bộ đội đặc chủng chắc là muốn điều Mã Hán qua đó …”
“Như vậy sao được!” Triển Chiêu bật người không đồng ý, “Mã Hán có khả năng như vậy, điều đi SCI tổn thất lớn a!”
“Bởi vậy ngày đó lúc cục trưởng Bao ám chỉ tôi về vụ này, tôi đã tỏ rõ là không muốn.” Bạch Ngọc Đường gãi gãi đầu, “Bất quá cậu cũng biết, đội ngắm bắn trực thuộc bên bộ đội đặc chủng, cục trưởng Bao không làm chủ được, phụ trách điều động người bên đó lại là Tiễn Gia Nhượng.”
“Chính là tên Tiễn Gia Nhượng lòng dạ hẹp hòi đó?!” Triển Chiêu nhíu mày, “Hắn không phải từng có mâu thuẫn với chúng ra hay sao, lần này khẳng định quyết tâm điều Mã Hán đi để gây khó dễ cậu.”
“Cậu cũng nghĩ như thế?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Vậy cậu có kiến nghị gì không?”
“Kiến nghị cái gì.” Triển Chiêu hai mắt híp lại, “Phân liệt hắn luôn!”
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, đưa tay ôm lấy hai vai anh, “Chờ đến lúc thực sự không còn biện pháp sẽ phân liệt hắn.”
“Thượng cấp của hắn là ai?” Triển Chiêu hỏi, “Loại sự tình này phải hạ thủ từ trên người cá lớn a.”
“Hình như họ Ngụy, tên cái gì Cường ấy.”
“Không vui!” Triển Chiêu nhìn trời, “Cục trưởng Bao đã từng đắc tội, không thể nói chuyện được, cậu cũng biết mấy tay quản lí việc điều động nhân sự có bao giờ được yêu mến đâu.”
Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai.
“Nga… Khó trách cậu buồn thế.” Triển Chiêu tròng mắt vừa chuyển, liền mỉm cười, “… Chúng ta phải nghĩ ra cách chứ, không thể để bị dồn đến góc tường đúng không? À, Mã Hán biết chưa?”
“Chưa.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Cậu ấy thật vất vả mới ra khỏi đội ngắm bắn được, bắt cậu ấy quay lại cho dù cho làm người tham mưu cậu ấy khẳng định cũng không muốn đâu.”
“Vì sao? Này cũng coi như lên chức mà!”
Bạch Ngọc Đường cười cười, “SCI là cứu người, đội ngắm bắn là giết người, tuy rằng cũng là cứu người, bất quá tuyệt đối là hai cảm giác khác nhau.”
“Ừ hiểu.”
Hai người ra khỏi thang máy trở lại SCI, chỉ thấy tất cả mọi người đều ở đó.
“Đội trưởng.” Mọi người hỏi đầu mối, Bạch Ngọc Đường đi vào kể sơ qua, chuẩn bị phúc thẩm Hứa gia Tam Hổ nọ.
Triển Chiêu ở cửa suy nghĩ một chút, sau đó tranh thủ chuồn ra ngoài, chui vào một góc khuất lấy điện thoại ra ấn ấn số gọi đi.
“A lô?” Điện thoại được thông, Triển Chiêu hỏi, “Hổ Tử, Mã Hán có ở cạnh cậu không?”
Triệu Hổ nghe thấy thế thì hơi mờ mịt, “Không, bọn em đến cửa câu lạc bộ thì anh ấy đi tìm quản lý, em đi loanh quanh quan sát.”
“Tôi nói với cậu chuyện này, cậu không được kích động.”
“Gì?” Triệu Hổ cười ha hả, “Em không dễ kích động thế đâu nha.”
…
Chờ Triển Chiêu đem chuyện điều động người nói ra xong.
“Cậu có muốn giữ lại người cộng tác của cậu không?” Triển Chiêu hỏi.
“Đương nhiên a!” Triệu Hổ không vui, “Em còn chuẩn bị tổ chức hôn lễ chung với Tiểu Mã ca, làm huấn luyện viên phải đến thâm sơn cùng cốc có gì tốt chứ, quan báo thù riêng! Huấn luyện bắn tỉa trước giờ đều tìm mấy người lớn tuổi, dựa vào cái gì lại bắt Tiểu Mã ca đi!”
“Vậy nghĩ cách đi nha.” Triển Chiêu gợi ý, “Cái gọi là xà có xà đạo, cậu rõ hơn ai hết.”
Triệu Hổ ngẩn người, “Nga… Em hiểu rồi!” Nói xong, cúp điện thoại.
Triển Chiêu thu hồi điện thoại quay đầu lại, thì thấy phía sau mình có một bóng trắng.
“A…” Triển Chiêu giật mình, tập trung nhìn kĩ, thì thấy là Mã Hân đang gặm bánh gạo đen đứng sau lưng anh cười tủm tỉm a cười tủm tỉm.
“Hân, có gì không a…” Triển Chiêu lau mồ hôi, sao mà ai từ phòng pháp y đi ra cũng như bay thế, bước đi không tiếng động.
“Hắc hắc.” Mã Hân lắc đầu, chỉ chỉ phòng pháp y, “Em có phát hiện trọng đại!”
Triển Chiêu sửng sốt, vội cùng cô đi vào trong phòng, “Phát hiện gì a?”
“Em rửa ráy cho thi thể người bị hại một chút.” Mã Hân nói, miệng nhai bánh gạo, tay lật miếng vải trắng đang phủ lên thi thể, Triển Chiêu nhíu nhíu mày, ba cỗ thi thể đàn ông trắng bóc hình như không mặc đồ.
“Hân.” Triển Chiêu nhịn không được hỏi, “Em suốt ngày nhìn mấy thứ này, rồi nhìn Lạc Thiên còn có cảm giác sao?”
Mã Hân ăn nốt bánh rồi đeo găng tay vào, tiếp tục cười, “Hì hì ~ nhìn anh ấy có cảm giác hơn chứ.”
Triển Chiêu thấy cô nàng trưng ta vẻ mặt cười xấu xa, liền biết cô cùng Lạc Thiên có lẽ có hi vọng, quả nhiên cô nàng này đã nắm chắc trong tay a.
“Nhìn chỗ này.” Mã Hân đưa tay chỉ vào ngực và sườn của tử thi.
Triển Chiêu cúi đầu nhìn kỹ, chỉ thấy ba cỗ thi thể đều có một vết hằn hình tròn, không quá hoàn chỉnh, thế nhưng vẫn có thể nhìn ra.
“Lúc trước em không chú ý, vì vết thương trên người bọn họ tương đối nhiều, sau đó mới phát hiện, sau gáy bọn họ có chút trầy da, giống như trước khi chết có đeo dây chuyền, thế nhưng trên thi thể không có cái dây chuyền nào cả!” Mã Hân nói rồi đi tới bên máy vi tính, “Vì vậy em tiến hành đo lường, có thể trước khi bọn họ chết, dây chuyền trên người đã bị cầm đi, nên là …”
“Bọn họ có thể đeo cùng một loại dây chuyền!” Triển Chiêu cũng đi qua.
Mã Hân click vào một hình ảnh, “Em quét ba vét hằn vào máy, sau đó đem chúng chồng lên nhau, thì thấy nó khá giống một đồng tiền, em nhờ Tương Bình làm rõ nét lên một chút, quả thật là một đồng tiền!”
Triển Chiêu nhìn chằm chằm vào đồng tiền kia một lúc lâu, sau đó từ trong túi lấy ra vật chứng lúc nãy Dương Phàm đưa cho, mảnh tiền này tuy rằng đã bị đạn bắn thủng một lỗ … Thế nhưng… từ hoa văn bên trên có thể suy ra chúng giống nhau như đúc!
“Liêm Thiển Nghĩa cũng có tiền sử bị hỗn loạn tư duy, lại đeo dây chuyền giống với đám A Mao, vậy bọn họ có quan hệ.” Triển Chiêu bước nhanh ra ngoài, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường vừa nhận được điện thoại của mình cũng bước nhanh tới, “Miêu Nhi, Mã Hán vừa tra được chút manh mối từ khẩu súng, đoán xem là ai?”
Triển Chiêu lắc đầu, “Ai?”
“Thành viên cao cấp của câu lạc bộ bắn súng, Liêm Thiển Trung, tiểu tử này từng hai lần đoạt quán quân bắn xạ kích!” Bạch Ngọc Đường ngắt máy, “Mặc kệ có động cơ hay không, chúng ta có thể thỉnh hắn đến cảnh cục tâm sự rồi.”
Triển Chiêu gật đầu, cầm mặt dây chuyền hình đồng tiền cho Bạch Ngọc Đường xem, “Bên này cũng có điểm giống nhau!”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]