Triển Chiêu thấy Hứa Hữu liên tục bận rộn trong phòng, nghĩ có chút khó tin, anh cau mày sờ sờ cằm, như là đang nhìn thấy cái gì đó mà anh không thể nào lý giải được, liên tục lắc đầu, “Sao lại như vậy a? “
Bạch Ngọc Đường hỏi, “Miêu Nhi, nhân cách phân liệt có thể đánh nhau vậy sao?”
“Sao có thể?” Triển Chiêu nói, “Hắn không phải nhân cách cách phân liệt, hắn như vậy giống như bị linh hồn chiếm cơ thể.”
“Có chuyện linh hồn chiếm được cơ thể a?” Mọi người nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu trừng mắt, “Tìm một bác sĩ đến đây, cho hắn liều an thần để hắn an tĩnh lại.” Mọi người liền nhìn sang Công Tôn.
Công Tôn hung hăng trừng mắt, “Lão tử là pháp y!”
Mọi người nuốt nuốt nước bọt, Bạch Trì lấy điện thoại ra gọi, không lâu sau, một bác sĩ chạy tới, Lạc Thiên cùng Liễu Thanh đi vào, chế phục Hứa Hữu, để bác sĩ tiêm cho hắn một liều thuốc an thần.
Hứa Hữu an tĩnh hẳn, sa sút tinh thần ngồi bệt trên sô pha.
Lạc Thiên quay sang nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu đứng bên cạnh một hồi, đi tới bên người Hứa Hữu, vươn tay mở mí mắt hắn ra, vừa nhìn liền khẽ nhíu mày, “Con ngươi dị thường, hắn không quá thích hợp.”
“Cái này tôi có nghe nói qua.” Liễu Thanh cùng Trầm Trọng Nguyên đi đến, hỏi Triển Chiêu, “Có phải thôi miên không? Nghe nói anh có khả năng khiến người bình thường trở nên không bình thường, bắt hắn phải nghe lời anh a.”
Triển Chiêu dở khóc dở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/s-c-i-me-an-tap-2/2651495/quyen-10-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.