Chương trước
Chương sau
Công Tôn hùng hổ tiến đến quăng một câu, làm mọi người ngây ngẩn cả người.

“Không phải do Xác chết mỉm cười?” Triển Chiêu hỏi lại.

Công Tôn gật đầu.

“A?” Mọi người mơ hồ hỏi, “Vậy sao trước khi chết bọn họ cười?”

“Hít phải khí cười, không cười mới là lạ! Còn có a, xe không phải chậm rãi dừng lại sao?” Công Tôn hỏi.

Mọi người gật đầu

“Khí cười có thành phần thôi miên! Trước khi ngủ sẽ dừng xe lại! Sau đó mới chết!” Công Tôn căm giận nói, “Khí cười gặp nhiệt sẽ phân giải, tôi mới nói sao hàm lượng nitơ lại cao như vậy!”

“Công Tôn.” Triệu Hổ nhịn không được hỏi, “Khí cười là cái gì a?”

“Nitơ oxit! Một loại thuốc mê, nha sĩ bình thường hay dùng.” Công Tôn nói, “Vừa rồi tôi nhờ cảnh viên đem xác trên xe xuống, thì nhìn thấy một bình nitơ oxit ở băng ghế sau, van đã bị mở, đã tiếp xúc với ánh sáng!”

Triển Chiêu gật nhẹ đầu, nói như vậy, cái chết của bọn họ đã có thể giải thích được.

“Xem ra đã chuẩn bị cả rồi a!” Bạch Ngọc Đường nói, “Nếu không sao có giấu sẵn bình nitơ oxit dưới ghế sau?”

“Bọn họ hít quá liều trong thời gian ngắn, đại khái cũng biết mình trúng độc, muốn mở cửa ra nhưng không còn kịp nữa.”Công Tôn nói, “Nitơ oxit đúng là thuốc mê được ưa chuộng, dược tính của nó đã được tính toán cụ thể, một người có kiến thức y học có thể tính được xem hít khí cười trong bao lâu sẽ làm người ta tử vong!”

“Kín đáo như thế, là nhân cách thứ hai sao?” Bạch Trì hỏi.

“Ừm…” Triển Chiêu sờ sờ cằm, tựa hồ có chút suy nghĩ, một lát mới lẩm bẩm, “Đều không phải… Án tử lần này đại khái là quăng lưới nhưng chúng ta chỉ bắt được một góc.”

“Miêu Nhi, lại nghĩ đến cái gì a?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Chuyện này, có vẻ cũng không phải do nhân cách thứ hai làm, hành vi không phù hợp với tâm lý của hắn!”

“Sao lại thế?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Nhân cách thứ hai dù cẩn thận đến đâu cũng không có hành vi cố chấp thế này, bởi vậy sẽ không cần chấp nhất bắt ba người chết cùng một chỗ.” Triển Chiêu nhíu mày nói.

“Vậy là nhân cách thứ ba sao?” Bạch Trì hỏi.

“Cũng không giống lắm a.” Triển Chiêu lắc đầu, “Nhân cách thứ ba không kín đáo như thế, hơn nữa cũng không phù hợp với tính cách bạo lực của hắn.”

“Vậy phải giải thích thế nào đây?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.

“Là một người khác làm.” Triển Chiêu nói, “Án tử này vẫn chưa kết thúc, hung thủ này, hẳn là vẫn chịu lệnh của một người nữa.”

Mọi người nhìn Triển Chiêu, chờ anh giải thích.

“Ừm…” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, hỏi, “Tương Bình, có bản đồ của tiểu khu kia không?”

“Có.” Tương Bình đem bản đồ đến cho Triển Chiêu, Triển Chiêu mở ra nhìn một chút, khẽ nhíu mày nói, “Quả nhiên.”

“Quả nhiên cái gì?” Mọi người hỏi, cũng nghiêng người nhìn vào bản vẽ.

“Tiểu khu này có hai cửa, một cái ở phía đông một cái ở phía tây.” Triển Chiêu nói, “Chúng ta đến cửa đông, nhưng vẫn còn một cửa khác là cửa tây… Mà chúng ta bắt được hung thủ đeo bom là ở gần cửa tây.”

“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường nói, “Ý của cậu là, bọn họ đích thật có đi đón người ở tiểu khu đó, nhưng vốn là đón ở cửa tây, không phải cửa đông, dù sao, từ cửa đông đến cửa tây cũng mất một vòng lớn. Sau khi hung thủ phát hiện chúng ta theo dõi, hơn nữa người nọ đã chạy trốn, hắn liền cải biến kế hoạch, lại muốn vẫn có đủ ba người, nên mới để bọn họ đến cửa đông?”

Triển Chiêu gật đầu, “Tính toán một chút, từ lúc chúng ta tới, đi qua cửa tây, rồi đi qua hơn một nửa tiểu khu để đến cửa đông… lãng phí gần mười phút đồng hồ.”

Mọi người gật đầu.

“Vậy… Nếu như bọn họ gặp nhau tại cửa tây, có một người khác còn mang theo bom đến.” Triển Chiêu hỏi, “Sẽ phát sinh chuyện gì?”

“Bom nổ.” Bạch Trì nói.

“Hơn nữa thi thể cũng có thể mang theo nét cười trên mặt, đương nhiên điều kiện tiên quyết là khuôn mặt còn được nguyên vẹn … Nhưng cả thân thể đã bị nổ tung, thì rất khó phán đoán xem thi thể có đúng là trúng độc hay không.”

“Đúng.”Công Tôn gật đầu.

“Hơn nữa là sau vụ nổ, bình khí cười cũng nổ tung, sẽ bị lầm tưởg rằng đó chỉ là bình chữa cháy.” Triển Chiêu nói, “Giá mới là thiên y vô phùng chân chính, đầu mối toàn bộ bị cắt đứt, có thể thấy được độ tư duy kín đáo của người này! Tương đương khó đối phó.”

Thiên y vô phùng: hoàn hảo không chê vào đâu được

Mọi người gật đầu.

“Vậy vì sao Vương Ái Hoa lại lái xe theo đường vòng qua cửa đông a?” Trầm Trọng Nguyên hỏi, “Hắn hẳn là không tiếp điện thoại a.”

“Rất đơn giản.” Triển Chiêu cười, hỏi Bạch Trì, “Trì Trì, còn nhớ không, lúc chúng ta đi qua cửa tây, cửa mở hay đóng?”

Bạch Trì suy nghĩ một chút, trong óc lờ mờ hiện ra hình ảnh thoáng qua lúc đó … nghĩ tới, lại nghĩ lui, hình như… cửa tây lúc đó là —— “Đóng a!”

Triển Chiêu cười cười chờ đợi.

“A!” Bạch Trì bỗng sửng sốt, “Người này em đã thấy qua!”

Triển Chiêu cười, gật đầu, “Không sai! Thấy được một bóng lưng, lúc chúng ta đi qua cửa tây, thì hắn đang trở về!”

“Đúng vậy!” Bạch Trì nhanh chóng gật đầu, nói, “Nghĩ lại mới thấy đúng là có người như thế, nhưng mà lúc đó không ai để ý!”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, có chút kinh khủng nhìn hai người này, trong ngực buồn bực —— đây là đầu óc gì a, là camera phân giải ới đúng! Quá dã man đi!!

Bạch Ngọc Đường nói, “Nếu bọn họ đi qua cửa tây thấy cửa tây đóng, hung thủ lại đứng phía sau cửa chỉ bọn họ qua cửa đông… Bọn họ sẽ qua!”

“Thế nhưng…” Trầm Trọng Nguyên khó hiểu hỏi, “Cửa tây vì sao bị đóng?”

“Đúng vậy, người trong phòng trực ban không lẽ nghe lời hung thủ?” Tương Bình vừa nói, vửa cầm điện thoại hỏi người đại diện ở tiểu khu, người đại diện này cho bọn họ số của phòng trực ban, thế nhưng gọi qua không thấy ai nhấc máy.

“Chẳng lẽ bảo vệ không có ở đó? Hay là gặp phải bất trắc gì rồi?” Triệu Hổ hỏi.

Triển Chiêu cười cười, “Kỳ thực còn có một khả năng.”

“Cái gì?” Mọi người nhìn Triển Chiêu.

Bạch Ngọc Đường hỏi, “Hắn là nằm trong số quản lý?”

Triển Chiêu cười vỗ vỗ vai Bạch Ngọc Đường, “Không hổ là Bạch đội trưởng, đầu óc rất nhanh nhạy a!”

Tương Bình nhíu mày, lại gọi điện cho người đại diện kai, hỏi tên của bảo vệ, kết quả người nọ tên là Hứa Hữu, nghe nói buổi chiều nay đột nhiên báo cáo, nói là cửa tây bị hỏng không cách nào mở ra được, phải chờ đến ngày mai gọi người đến sửa chữa.

Mọi người vui vẻ, xem ra đoán không sai.

“Tương Bình, điều tra người này.” Bạch Ngọc Đường đi tới bên máy vi tính nói với Tương Bình

Triển Chiêu cũng đến chỗ máy tính chờ kết quả điều tra thân phận của Tương Bình… Sàng lọc một lúc, thì ảnh chụp đi ra, phát hiện… chính là người bọn họ vừa bắt được.

“Hoá ra hắn tên là Hứa Hữu a.” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, rồi cùng Triển Chiêu trao đổi ánh mắt, đột nhiên như nghĩ đến cái gì, Bạch Ngọc Đường hỏi Trương Long, “Vừa rồi đồ vật tùy thân của hắn có điện thoại không?”

“Có.” Trương Long từ trong túi vật chứng lấy ra, Bạch Ngọc Đường cầm lấy giao cho Tương Bình, nói, “Tra xem trước đó hắn nói chuyện với ai.”

“Rõ.” Tương bình bắt đầu điều tra.

“Trương Long Vương Triều, các cậu đi gặp người đại diện kia, điều tra gia cảnh Hứa Hữu kia một chút, Triệu Hổ Mã Hán, các cậu cũng đi đi, trong khi bọn họ gặp người đại diện, các cậu tìm nơi ở của Hứa Hữu, nhớ mang người của khoa giám định với Mã Hân theo, nhớ chú ý tìm vật chứng!”

“Rõ!” Bốn người ra khỏi SCI.

Liễu Thanh đột nhiên hỏi Triển Chiêu, “Tiến sĩ, tôi có chút không rõ, vì sao chiếc xe vừa tới cửa đông liền dừng? Nhưng ngay lập tức đã chết?”

Triển Chiêu chần chờ một chút, hơi nhíu mày nói, “Bọn họ phải đi đón người, cho nên tới cửa đông tự nhiên sẽ dừng lại.”

“Nga, đúng vậy!” Liễu Thanh vỗ vỗ đầu, đầu óc mình thật hồ đồ a.

Thế nhưng mọi người nhìn lại Triển Chiêu, thấy nét mặt anh tựa hồ có điểm khác thường.

Bạch Ngọc Đường buông tư liệu, nói, “Chuẩn bị thẩm vấn Hứa Hữu, các cậu điều tra đầu mối từ người này, cả người đã bỏ trốn nữa.”

“Rõ!” Mọi người gật đầu, Triển Chiêu bị Bạch Ngọc Đường lôi đi.

Chờ hai người ra cửa, Liễu Thanh tựa hồ thấy bầu không khí có chút không đúng, liền gãi gãi đầu hỏi, “Ách… Tôi có nói gì sai không?”

Trầm Trọng Nguyên có chút bất đắc dĩ lắc đầu, nói, “Cậu a, thật đúng là chưa nói đã sai, đầu óc thật hồ đồ!”

Liễu Thanh có chút oan uổng, nói, “Tôi làm sao?”

Trầm Trọng Nguyên hung hăng trừng hắn, “Lúc xe tới cửa lớn, chúng ta không phải muốn xông đến sao? Tiến sĩ Triển vì sợ bên trong có bom, mới không cho chúng ta tới gần, còn cố ý gọi người của tổ phá bom tới!”

Liễu Thanh gật đầu, “Vậy thì sao?”

Bạch Trì khe khẽ thở dài, nói, “Anh ấy nhất định đang nghĩ, nếu như qua sớm một chút, nói không chừng Vương Ái Hoa cùng Quách Thành không phải chết.”



Liễu Thanh ngẩn người, sờ sờ đầu, nói, “Cái này… sao có thể nói vậy a? Nếu lúc đó trên xe thực sự có bom, chúng ta không phải đã bị nổ chết cả rồi sao?”

“Anh ấy sẽ không nghĩ như thế.” Bạch Trì nói.

“Kỳ thực cũng không có gì.” Công Tôn nói, “Đã nói là đến cửa sổ xe cũng bị mở ra, người hít phải một lượng khí cười nhất định thì sẽ chết, cùng với chạy qua sớm hay muộn không quan hệ, hoàn toàn không cần tự trách.”

“Vậy qua nói cho anh ấy không?” Liễu Thanh hỏi, “Tôi rất áy náy a.”

Công Tôn cười cười, “Cậu không thấy Bạch Ngọc Đường đã lôi hắn ra ngoài sao? Chờ cậu nghĩ ra, thì hắn đã sớm biết rồi.”

“Ách… Tôi vẫn muốn hỏi.” Trầm Trọng Nguyên hỏi, “Bạch đội trưởng cùng tiến sĩ Triển là quan hệ gì?”

“Tình nhân.” Mọi người đồng thanh trả lời.

Trầm Trọng Nguyên cùng Liễu Thanh hơi giật mình, Công Tôn nheo mắt nhìn hai người, hỏi, “Thế nào? Không thể tiếp thu a? Không tiếp thụ liền đá các cậu ra khỏi đội!”

Mọi người có chút bất lực, Trầm Trọng Nguyên cùng Liễu Thanh vội vã xua tay, lắc đầu nói, “Cái này… bọn tôi không để ý, không để ý a, không ảnh hưởng gì hết.”

“Ừ.” Công Tôn gật đầu, dùng ngón trỏ đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, lại nhìn nhìn hai người một hồi, mới rời đi.

Tương Bình nhìn hai người kia thương cảm, “Anh hai của đội trưởng với Công Tôn cũng là một đôi, hai người bọn họ đã kết hôn.”

“Nga.” Hai người gật đầu.

“Còn có Bạch Trì cùng Triệu Trinh a, cũng là tình nhân.” Tương Bình nhỏ giọng nói, “Nhớ kỹ a, Bạch đại ca, Triệu Trinh với Công Tôn, ba người này thấy thì tốt nhất hãy đi đường vòng, đừng nên chạy qua trêu chọc a, rất kinh khủng đó!”

Liễu Thanh cùng Trầm Trọng Nguyên nhìn nhau, đều khẩn trương gật đầu.

Mọi người nhịn cười tản đi.

Bạch Ngọc Đường lôi kéo Triển Chiêu ra khỏi phòng làm việc SCI, nói, “Miêu Nhi, đừng nghĩ vớ vẩn nữa a.”

Triển Chiêu cười cười, “Tôi không có nghĩ vớ vẩn mà.”

“Sau gáy cậu có viết mấy chữ suy nghĩ vớ vẩn kìa!” Bạch Ngọc Đường chỉ.

Triển Chiêu xoa xoa trán, có chút bất đắc dĩ nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, nhẹ nhàng thở dài.

Bạch Ngọc Đường thấy anh tựa hồ đã đỡ hơn, liền vươn người nắm lấy tay anh, “Cậu cũng biết chuyện này với cậu không có quan hệ mà.”

Triển Chiêu gật đầu, khẽ thở dài, anh dù sao cũng là một bác sĩ tâm lý có lý trí, biết làm sao để phân tích tình huống, sẽ không lung tung đau thương, chỉ là có chút cảm khái mà thôi.

Hai người đang chuẩn bị trở lại, đột nhiên thấy Công Tôn vội vã chạy tới nói, “Tiểu Bạch, Tiểu Triển, các cậu qua xem, Hứa Hữu kia có chút không bình thường!”

“Không bình thường?” Triển Chiêu sửng sốt, hỏi, “Lại phân liệt?”

Công Tôn lắc đầu, “Hắn… đang đánh nhau với chính mình.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trợn tròn mắt, Triển Chiêu nhíu mày, “Này khả mới mẻ nha, nhân cách phân liệt đánh nhau? Tôi phải qua xem!” Nói xong, vội vã chạy đi, trong miệng còn lẩm bẩm, “Hi hữu a!”

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu đã khôi phục, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, theo Triển Chiêu đi tới căn phòng giam giữ Hứa Hữu, mà người của SCI nghe thấy có sự lạ cũng đã hò nhau tới xem.

Chỉ thấy trong phòng thẩm vấn, Hứa Hữu đang tự nói với mình.

Hắn bỗng nhiên biến thành một bộ dánh lãnh khốc, nói, “Nếu không phải vì mày, sao có thể thành như vậy?”

Rất nhanh, hắn lại biến thành một người khác, có vẻ rất cuồng ngạo, hắn đưa tay túm lấy tóc mình, cười nhạt, “Mày thì không à… mày có ngờ là thằng đó sẽ phản bội không?!”

“Tên phế vật như mày sao không biến đi?” Người nọ lại nói vai khác, rồi bắt đầu nhéo cánh tay mình, ở trong phòng lăn qua lăn lại, khi thì phòng thủ khi thì đánh người, khi thì mắng chửi khi thì hét lên… Càng khoa trương hơn chính là, còn có thể mở giọng khuyên can, thanh âm trở nên nhu hòa dịu dàng, “Các cậu đừng đánh nữa!”



“Chà.” Liễu Thanh vui vẻ, “Cũng may chỉ có ba nhân cách a, nếu tách ra hơn mười loại, vậy không phải thành đánh hội đồng sao, chỉ có một cái xác thật bận bịu.”

Mọi người cũng có chút dở khóc dở cười, Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Miêu Nhi, thế nào?”

“Ừm.” Triển Chiêu nhíu nhíu mày, nhìn Hứa Hữu đang bận rộn bên trong tấm thuỷ tinh, nói, “Không thích hợp…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.