Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mang theo người trong SCI cùng Quách Thành rời đi, lái xe chạy tới nơi ở của Lưu Tung. Quách Thành cùng Mã Hán đồng thời ngồi vào ghế sau cùng xe với Lạc Thiên; Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu, còn có Công Tôn, Bạch Trì, Mã Hân thì ngồi ở chiếc xe đằng trước.
Triển Chiêu ngồi ở trên xe nhìn tư liệu về Lưu Tung, hỏi Công Tôn, “Công Tôn a, sinh viên học y lá gan đặc biệt lớn phải không? Gặp chuyện gì cũng đều lãnh tĩnh?”
Công Tôn nhướn nhướn mày, nói, “Cảnh sát cũng không phải ai cũng dũng mãnh phi thường vô địch, đại đa số cũng giống người bình thường thôi, gặp phải sự tình gì phản ứng cũng không sai biệt mấy, chẳng qua là bởi vì có súng có võ nên can đảm hơn thôi, thế nhưng gặp phải quỷ cũng sẽ sợ, gặp phải rắn cũng sẽ kêu, gặp phải sắc lang cũng sẽ la hét.”
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều nhếch khoé môi cười cười, Bạch Trì hỏi, “Công Tôn, ý của anh là, Quách Thành kia có chuyện?”
“A.” Mã Hân gật đầu, “Tôi cũng nghĩ thế đó.”
“Hửm? Cậu ta đâu có gì đáng nghi?” Triển Chiêu tựa vào lưng ghế hỏi Mã Hân.
“Nga, bằng hữu ở cùng cậu ta cổ cổ quái quái như thế, sau đó còn tìm ra vài thứ kia… Người bình thường sẽ mang đến cảnh cục sao?” Mã Hân hỏi, “Nếu như là em, có lẽ em sẽ ngồi một chỗ gọi điện báo nguy a, sau đó em sẽ không động đến thứ gì của hắn nữa.”
Triển Chiêu cười, nói, “Cái này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/s-c-i-me-an-tap-2/2651481/quyen-10-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.