Sáng sớm, Triển Chiêu cảm giác có thứ lông xù gì đó đang ủi ủi vào cổ mình, xoay mặt lại nhìn thì thấy Tiểu bạch sư không biết từ lúc nào đã leo lên giường, đang ra sức cọ cọ vào anh.
“Sớm a, Seaman.” Triển Chiêu nhéo nhéo lỗ tai của nói, nhìn đồng hồ trên tường đã điểm bảy rưỡi, chỗ nằm của Bạch Ngọc Đường bên cạnh cũng trống không, đại khái đã rời giường đi làm điểm tâm rồi.
Triển Chiêu đứng lên, lại thấy Lisbon đang nằm úp sấp bên giường liền hỏi, “Lisbon, sao mày cũng ngủ ở đây vậy?”
Lisbon lắc lắc cái bờm khổng lồ, rồi nằm úp xuống tiếp tục ngủ.
Triển Chiêu rời giường rửa mặt, rồi xuống lầu, thì thấy Bạch Ngọc Đường cùng Bạch Trì đang ở trong bếp làm bữa sáng, Triệu Trinh đang nằm trên sô pha ngủ bù, Bạch Cẩm Đường ngồi bên bàn ăn đọc báo, cặp song sinh đang xem tin tức buổi sáng.
“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu đi xuống, thì đưa cho anh một phần điểm tâm rồi nói, “Ăn xong phải đến cảnh cục, nghe nói Công Tôn có phát hiện không nhỏ.”
“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu, ngồi xuống ăn bữa sáng, trong chốc lát có phần không thích ứng với chuyện đột nhiên có đông người như vậy, sinh hoạt trở nên rất náo nhiệt.
Bạch Ngọc Đường lái xe chở Triển Chiêu cùng Bạch Trì tới cảnh cục, Bạch Ngọc Đường đem xe vào ga ra, Triển Chiêu và Bạch Trì đi vào cửa chính.
Vừa tới nơi thì thấy cảnh vệ trực cửa đang cùng một người có tướng sinh viên đang nói chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/s-c-i-me-an-tap-2/2651479/quyen-10-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.