Lý Hạo có chút bất đắc dĩ lắc lắc tay mình, nói, “Nguyên lai là SCI a, thực sự là đỉnh đỉnh đại danh, đúng rồi, tôi được biết SCI có một vị tiến sĩ tâm lý học Triển Chiêu đúng không? Tôi đã xem qua sách của ông ấy, ông ấy là thần tượng của tôi!”
Bạch Ngọc Đường mí mắt dựng đứng, Triển Chiêu cười với hắn ta, “Tôi là Triển Chiêu, ngài Lý cũng có hứng thú với tâm lý học a?
Biểu cảm trên mặt Lý Hạo đủ khoa trương cũng như kinh ngạc, hắn há to miệng như là gặp thần tượng, đương nhiên… Cũng đúng thật là thấy được thần tượng. Lập tức, Lý Hạo co quắp lên, “Không nghĩ tới a, thật không nghĩ tới, tôi còn tưởng rằng một vị tâm lý học cự phách thành công như vậy hẳn là một vị học giả niên kỷ cũng phải 70, không nghĩ tới tuổi còn quá trẻ thế này.
Triển Chiêu cười tủm tỉm, “Quá khen.”
Bạch Ngọc Đường có chút không nhịn được nhìn Lý Hạo, nói, “Ngài Lý, nói chuyện phiếm để sau đi, chúng tôi muốn hỏi một chút về những việc liên quan đến tác phẩm nghệ thuật bị mất trộm.”
“A, được được, xem tôi này, quá hưng phấn rồi.” Nói xong, Lý Hạo vỗ vỗ đầu, nói, “Không bằng vào văn phòng của tôi nói đi, bên này, mời.” Nói xong, liền dẫn mọi người đi vào trong bảo tàng mỹ thuật.
Triển Chiêu liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, nhướn nhướn mày —— người này thoạt nhìn rất trung hậu a, không giống một thương nhân, giả vờ sao?
Bạch Ngọc Đường còn đang vì vừa rồi Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/s-c-i-me-an-tap-2/2651390/quyen-9-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.