Thành phố S tổng thể mà nói là một thành phố nồng đậm chất nghệ thuật, xung quanh bảo tàng mỹ thuật cũng trưng bày rất nhiều hàng ngọc cổ và một lượng lớn hành lang triển lãm tranh, văn hóa Trung Quốc và văn hóa Phương Tây hội tụ. Trên phố Nghệ thuật càng nở rộ ra nhiều phường chế tác nhỏ, trong đó hội tụ rất nhiều nghệ nhân dân gian và người tay nghề cao, luôn sáng tác ngay trên đường, người xem chứng kiến thế là đủ.
Lạc Thiên rất ít đến khu này của thành phố S, thấy cảnh đằng trước vô cùng náo nhiệt có chút giật mình, bèn nói, “Còn có nơi đông vui thế này loại này, tôi phải tìm cơ hội đưa Dương Dương đến đây chơi, nó gần đây bắt đầu thích vẽ tranh.”
“Thật không?” Bạch Trì hiếu kỳ hỏi, “Dương Dương thích vẽ tranh à?”
“Ừ.” Lạc Thiên gật đầu, mở ví ra cho Bạch Trì nhìn, chỉ thấy bên trong ví là ảnh chụp Dương Dương và Lạc Thiên, bên trong Dương Dương cầm một bức tranh lồng kính, tuy rằng nhìn không ra bức tranh là vẽ cái gì, thế nhưng màu sắc thấy rất được, phối hợp rất có nghệ thuật.
“Dương Dương trước đó trong cuộc thi vẽ ở trường giành được giải nhất, nó liền mê vẽ tranh.” Lạc Thiên cười cất ví đi, nói, “Đáng tiếc tôi cái gì cũng không biết, đang muốn cuối tuần dẫn nó đến triển lãm mỹ thuật chơi.”
“Rất có mầm mống nghệ thuật nha.” Triển Chiêu vừa ngắm bức tranh, tán thán nói.
“Bất quá tôi chỉ sợ nó không kiên định, nó tháng trước vừa nói muốn học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/s-c-i-me-an-tap-2/2651388/quyen-9-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.