Chương trước
Chương sau
Bạch Ngọc Đường thấy Ben vẫn còn cười được ngạo mạn như vậy, khẽ nhíu mày nhìn hắn một lát, sau đó đứng lên định ra ngoài.

“Các cậu mau quyết định đi.” Ben nói, “Thời gian không còn nhiều đâu.”

Bạch Ngọc Đường đứng đó, chưa cất bước, vẫn chăm chăm nhìn Ben.

“Tiểu Bạch giận rồi.” Triển Chiêu có vẻ thật thích thú, nhỏ giọng cổ vũ, “Đánh hắn đi, Tiểu Bạch! Tôi nhịn lâu lắm rồi!”

Tất cả đội viên SCI đều bất lực nhìn Triển Chiêu, nhưng thấy anh nói vậy chẳng sai, quả thật Ben đáng đánh.

Ben cũng biết Bạch Ngọc Đường đang nổi giận, bèn ngẩng đầu lên, mỉm cười, “Giận rồi à?”

Bạch Ngọc Đường liếc mắt, cười nhạt, “Ben, anh có nghĩ tới trường hợp Wolf biết anh phản bội hắn, hắn sẽ làm gì anh không?”

Ben hơi sửng sốt, im bặt.

“Leonard, Karula và cả Wolf.” Bạch Ngọc Đường thản nhiên, “Ba phe phái này, chỉ cần một thôi đã đủ khiến anh sống không bằng chết.”

Sắc mặt Ben tái đi, “Cậu sẽ giao tôi cho chúng?”

Bạch Ngọc Đường cười lạnh, “Vì sao tôi không thể chứ?”

“Còn vụ án của WOLF, cậu không muốn điều tra?” Ben thoáng kích động.

“Tôi có thể đem anh cho Leonard hoặc Karula, điều kiện chính là lấy được thông tin tôi muốn biết từ miệng anh.” Bạch Ngọc Đường lãnh đạm trả lời, “Đương nhiên, tôi tin là không cần tôi hỏi họ cũng có nhã hứng muốn biết.”

Ben nhìn Bạch Ngọc Đường, tựa hồ đang tính toán lại.

“Anh muốn an ổn mà sống, lối thoát duy nhất là hợp tác với cảnh sát.” Bạch Ngọc Đường thu dọn đồ đạc trên bàn, để lại một câu, “Tôi cho anh nửa giờ cân nhắc, sau ba mươi phút nữa nếu anh không muốn hợp tác, tôi sẽ báo cho Leonard.” Dứt lời, xoay người ra ngoài; tới cổng, thấy Triển Chiêu hậm hực đứng đó.

“Làm gì thế, Miêu Nhi?”

Triển Chiêu bĩu môi, không cam tâm chút nào, “Quá lời cho hắn!”

Bạch Ngọc Đường ngoảnh lại nhìn qua cái người đang đờ ra giữa căn phòng, sau đó cùng Triển Chiêu rời khỏi phòng quản chế.

“Cậu thấy sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.

“Ừm, chắc chắn hắn sẽ hợp tác với chúng ta; nếu không thì là hắn quá ngu.”

“Còn về những gì hắn nói?” Bạch Ngọc Đường lại hỏi, “Có liên quan gì tới trường Cảnh sát nhỉ?”

Triển Chiêu nhíu nhíu mày, “Không phải tôi nói thôi nhé, vị hiệu trưởng trường Cảnh sát thực sự khiến người ta thấy bất thường, cả mấy học sinh trường đó nữa… Hiện trường vụ Lý Phi còn bị ngụy tạo thành mô hình ‘gieo gió gặt bão’, tựa hồ có ẩn ý.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, các đội viên SCI ngơ ngác nhìn nhau.

“Không lẽ… lại có liên quan đến cảnh sát cấp cao?” Công Tôn hỏi.

“Uầy… Thế thì xong rồi sao?” Triệu Hổ há hốc miệng, “Các anh nghĩ xem, nếu tên hiệu trưởng kia bị WOLF khống chế, khi tới cục cảnh sát, những thành viên mới ở các ban ngành đều có mối quan hệ khăng khít với WOLF… Vậy thì chẳng phải là quá dễ dàng cài nội gián ư?”

Mã Hán nhìn cậu, “Không kinh khủng vậy chứ?”

“Em nói thật mà.” Triệu Hổ nhìn Bạch Ngọc Đường, “Sếp, anh nói phải không?”

Bạch Ngọc Đường đưa mắt sang Triển Chiêu, thấy vẻ mặt anh trở nên nghiêm trọng.

“Có khả năng này.” Triển Chiêu lên tiếng, “Vậy… Chuyện gì đã xảy ra với ba sinh viên mất tích ấy? Trong nhà còn nuôi sói.”

“Miêu Nhi…” Bạch Ngọc Đường chợt hỏi, “Nếu Ben không nhấn mạnh vào đầu mối trường Cảnh sát, chỉ đơn thuần điều tra vụ WOLF thì sau này khi phát hiện thành viên của WOLF tại trường cảnh sát, có thể nghi ngờ nhà trường?”

“Không đâu.” Triển Chiêu lắc đầu, “Sẽ nghi ngờ ba sinh viên mất tích kia mới là người làm công việc tuyên truyền… Tuyệt đối sẽ không để mắt tới nhà trường.”

“Sếp.” Vương Triều từ phòng quản chế đi ra, “Ben nói có chuyện cần trao đổi với anh.”

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau, bước vào trong.

Trong phòng, Bạch Ngọc Đường quan sát Ben, vẻ ngang ngạnh của hắn đã được thay bằng sự ủ ê, sa sút mà nhìn xuống đất.

“Anh muốn thế nào?” Bạch Ngọc Đường ngồi xuống đối diện Ben.

“Được.” Ben gật đầu, “Tôi hợp tác với các người.”

Im lặng một hồi, Bạch Ngọc Đường mới mở miệng, “Vậy anh bắt đầu đi.”

“Trước khi khai ra, tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Đột nhiên Ben đề nghị.

Bạch Ngọc Đường thoáng sửng sốt, Triển Chiêu ngoài ô cửa kính cùng nhướng mày mà bực bội, “Vẫn còn thích tâm tình?”

“Nói đi.” Bạch Ngọc Đường đóng tập tài liệu lại, nhìn Ben.

“Ngày trước, tôi cũng muốn làm một người cảnh sát tốt.” Ben nhàn nhạt cất lời, “Tôi không có gia thế, tất cả đều dựa vào bản thân, vốn dĩ xuất thân từ bộ đội, nhưng sau cảm thấy mình làm cảnh sát thì hợp hơn… Mới đi làm cảnh sát trưởng.”

Bạch Ngọc Đường lẳng lặng lắng nghe, không chen vào.

“Thời gian đầu, đường công danh của tôi rộng mở, trong ba năm, tôi dồn toàn bộ tâm huyết vào công việc, biểu hiện ở cục cảnh sát vô cùng tốt, chính vì thế mới được điều tới đội Chống khủng bố… Những gì đã làm đều là những cống hiến to lớn cho nhân loại.”

Bạch Ngọc Đường cũng nhớ lại những ghi chép về Ben trong thời gian hắn làm cảnh sát, biểu hiện quả thật phi thường xuất sắc.

“Thế nhưng sau khi tôi được thuyên chuyển tới đội Chống khủng bố thì lại thấy mọi thứ thay đổi.” Ben nhìn Bạch Ngọc Đường, “Karula chẳng phải là kẻ xấu sao? Hắn thành lập tổ chức sát thủ, làm xằng làm bậy… Leonard cũng đâu phải người tốt? Hắn là trùm mafia, tôi bắt chúng thì có gì là sai?”

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, môi trường sống của Ben rất phức tạp.

“Chính vì tôi muốn bắt Karula nên mới bị cả đội Chống khủng bố cô lập. Tiến thoái lưỡng nan, con đường thênh thang trong sự nghiệp mà tôi vẫn mong chờ sẽ ngày càng mở rộng đã không còn, nhưng không thể quay lại. Đến khi trở về thăm cục cảnh sát, hóa ra không có tôi họ vẫn phá án như cũ, hơn nữa trong mắt họ, tôi vẫn cứ vinh quang hệt trước đây.”

“Lúc bấy giờ, Wolf tìm được tôi, đề nghị hợp tác và nói về kế hoạch của hắn.” Ben nhún vai, “Kỳ thật dù kế hoạch của hắn có tốt đến mấy tôi cũng không có hứng thú.”

“Vậy vì sao anh vẫn hợp tác với hắn?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Tôi muốn chứng minh một chuyện.” Ben thản nhiên, “Nếu tôi thành công, có thể dẫm nát những kẻ đang nằm trên đầu mình, có thể đoạt được cái tôi muốn!”

“Thế rốt cuộc vì sao anh lại phản bội hắn?” Bạch Ngọc Đường lại hỏi, “Cứ tiếp tục làm theo kế hoạch của Wolf không phải được rồi sao?”

“Tôi chỉ là quân cờ.” Ben cười gượng, “Đối với cả đội Chống khủng bố hay với WOLF, tôi cũng chỉ là một con cờ, đều có thể dễ dàng bị vứt bỏ.”

Mọi người đứng ngoài nghe Ben tự thuật, nhìn nhau, không biết phải nhận xét sao. Triệu Hổ cau mày, nghiêng đầu nghĩ hồi lâu, “Hắn đang nói gì thế?”

Mã Hán vỗ vỗ vai cậu, “Đừng nghĩ nữa, sự phức tạp này cả đời cậu cũng không gặp phải đâu.”

“Vì sao?” Triệu Hổ không hiểu.

“Bởi vì cậu không có quá nhiều tham vọng.” Triển Chiêu cười, “Người xuất sắc thường bỏ sức nỗ lực hơn người thường; nếu không nhận được sự hồi báo như nguyện thường bất mãn.”

“Con người ai mà chẳng vậy.” Triệu Trinh nói.

Triển Chiêu gật đầu, “Tâm tính và tình cảnh đều có quan hệ với nhau, cho nên mới có câu ‘nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành ma’.”

Ben dứt lời, khẽ thở dài, “Sau vụ này, kết cục của tôi quả thật sẽ chẳng ra sao. Wolf và Karula sẽ không buông tha cho tôi.”

Bạch Ngọc Đường nghĩ ngợi một lúc, “Dù thế nào thì anh cũng từng là cảnh sát, là một quân nhân chống khủng bố, lần này lại hỗ trợ phá án, chuyện đảm bảo an toàn thì có thể cam đoan được, đến lúc đó có thể hiệp thương với cấp trên.”

Ben cười khổ, “Tôi chỉ hy vọng cậu sẽ an ủi tôi.”

Bạch Ngọc Đường nhướn nhướn mi, giở tài liệu ra, “Bắt đầu lấy lời khai được chưa?”

Ben gật đầu, “Các cậu biết kế hoạch căn bản của Wolf rồi, phải không? Thông qua năng lực đặc biệt đó, địa vị của hắn đã cao hơn cả Leonard và Karula.”

“Năng lực đặc biệt mà anh đề cập…?” Bạch Ngọc Đường hỏi lại.

“Về năng lực của Wolf, tôi nghĩ các cậu hỏi Karula sẽ rõ.” Ben nhíu mày, “Lúc đối phó với hắn, các cậu nên cẩn thận. Bạch, tôi biết cậu rất lợi hại, con mèo nhỏ của cậu cũng có khả năng đặc biệt, nhưng Wolf là một kẻ vô cùng đáng e dè.”

“Thế còn vấn đề về trường Cảnh sát?” Bạch Ngọc Đường hỏi tiếp.

“Thật ra không chỉ mỗi trường Cảnh sát, mục tiêu của hắn là sở hữu toàn bộ trường học.” Ben nghiêm túc, “Trường Cảnh sát của thành phố S là căn cứ thí nghiệm, bởi vì hiệu trưởng của trường đó… có giao tình với hắn.”

“Đây là bí mật của anh?”

“Vốn dĩ các vụ án đều có liên quan mật thiết với nhau. Sở dĩ hắn muốn gặp Triệu Tước cũng là vì lý do này.” Ben nói.

“Liên quan gì tới Triệu Tước?”

“Với Wolf, trên đời này ngoài hắn có minh chiếu thuật bẩm sinh thì chỉ Triệu Tước mới đạt tới cảnh giới ấy. Hơn nữa, kết quả nghiên cứu về ám thị và thôi miên của Triệu Tước… khiến hắn thấy thú vị. Chỉ là…” Ben ngừng lại, đưa mắt về khung cửa sổ, Triển Chiêu đang đứng ngoài đó, “Wolf không biết con mèo con của cậu cũng có năng lực này. Nếu hắn biết, tôi e hắn sẽ hứng thú vô cùng, hoặc hắn…”

Bạch Ngọc Đường chau mày, “Anh nói có sự liên quan mật thiết, là liên quan tới ai nữa?”

Ben buông một câu mơ hồ, mỉm cười: “Cậu nghĩ tôi thần thông quảng đại tới mức giấu diếm được toàn bộ đội Chống khủng bố và cảnh sát quốc tế ư?”

“Ý hắn là cấp trên cũng có kẻ tham gia?” Âu Dương Xuân bên ngoài nghe vậy, sắc mặt lạnh băng, “Thảo nào điều tra kiểu gì cũng bị Wolf đi trước một bước, thì ra là thế.”

Bạch Ngọc Đường nhìn về phía nhóm Triển Chiêu bên ngoài, vấn đề trọng yếu cơ bản đã rõ ràng, đây đúng là tình huống tồi tệ nhất. Mọi người cũng chưa nghĩ ra biện pháp, hiện tại, các lực lượng phải liên kết với nhau, tiêu diệt đại bản doanh của Wolf, sau đó sẽ dần dần thâm nhập và giải quyết các cấp thành viên trong tổ chức WOLF.

Đóng tài liệu lại, Bạch Ngọc Đường đứng dậy chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên Ben hạ giọng, “Cậu có biết vì sao lúc nãy tôi nói với cậu ‘thời gian không còn nhiều’ không?”

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, quay lại nhìn Ben, “Vì sao?”

Ben nhàn nhạt đáp, “Cả đời này, người tôi yêu chỉ có một, chính là cậu… Nhưng cậu lại yêu người khác. Vậy cậu đoán xem, tôi hận ai nhất?”

Bạch Ngọc Đường chau mày, lạnh lùng hỏi lại Ben, “Anh muốn làm gì?”

Ben cười âm u: “Cậu phải hỏi, tôi đã làm gì rồi chứ?”

Bạch Ngọc Đường có dự cảm không tốt. Ben bất chợt cười khà khà, giọng lại hạ thấp xuống: “Tôi đã thu thập mọi tài liệu liên quan về năng lực của Triển Chiêu rồi phân phát cho WOLF và các tổ chức hứng thú về phương diện này… Mặt khác, trong phòng khách của tôi cũng lắp đặt camera; hình ảnh của Triển Chiêu cách hai tiếng một, thông qua phòng quản chế sẽ được chuyển thẳng tới chỗ Wolf… Nếu cậu không tiêu diệt được WOLF, Wolf sẽ dốc toàn lực bắt Triển Chiêu! Mà nếu các người tiêu diệt Wolf… Triển Chiêu cũng đừng mong nhìn thấy ánh sáng mặt trời!”

Ben vừa dứt lời, sắc mặt của Bạch Ngọc Đường thoáng chốc lạnh băng.

Triển Chiêu ở ngoài vội vàng đẩy Triệu Trinh bên cạnh, “Nguy rồi, mau ngăn Tiểu Bạch!”

Triệu Trinh sửng sốt, nhưng những đội viên SCI đều hiểu tính Bạch Ngọc Đường, vội vàng đẩy cửa vọt vào; chỉ có điều Bạch Ngọc Đường đã nổi điên mà tóm lấy Ben, quăng cả hắn cùng chiếc ghế hắn bị còng vào tường. Động tác mạnh mẽ khiến Ben lập tức thấy khó thở, cơn đau truyền từ cổ xuống xương sườn. Bạch Ngọc Đường bị Triệu Trinh cùng Bạch Cẩm Đường lôi ra, Triển Chiêu cũng bước vào. Thấy Triển Chiêu đã được Bạch Ngọc Đường kéo lại, Ben cười ha hả, “Các người vĩnh viễn không được nhìn thấy mặt trời!”

Tất cả mọi người của SCI đều tái mặt. Triệu Hổ còn muốn bước tới đạp Ben mấy đạp, bị mọi người giữ lại. Không gian trở nên lộn xộn… Bất chợt có tiếng cười khẽ vang lên, là Triệu Tước đứng trước cửa phòng xem náo nhiệt.

Cặp song sinh liếc mắt nhìn nhau một cái, gãi gãi đầu, Đại Đinh lên tiếng, “Chuyện này… Phần hình ảnh cứ yên tâm, tuyệt đối không có chuyện bị truyền đi đâu. Trước khi chúng tôi vào trong, việc đầu tiên chính là vô hiệu hóa phòng quan sát mà.”

Tất cả đều sững người, kinh ngạc xen vui mừng nhìn song sinh.

Hai người dở cười dở mếu, “Làm ơn đi, đây là nguyên tắc cơ bản của việc đánh du kích!”

Bây giờ tất cả mới thở phào, đúng là vội quá hóa hồ đồ. Bạch Cẩm Đường bổ sung thêm: “Tư liệu của Tiểu Chiêu cũng chẳng phải chuyện gì bí mật, chỉ cần công khai Ben là gián điệp song phương, hơn nữa lại có liên quan đến WOLF, sẽ không kẻ nào dám đặt quan hệ với hắn.”

“Muốn liên hệ với các tổ chức khủng bố cũng phải có những quy tắc riêng.” Âu Dương Xuân và Mason ra ngoài gọi điện, “Chúng tôi sẽ nghĩ biện pháp ngăn chuyện này, cứ yên tâm.”

“Được rồi.” Công Tôn thấy không khí vẫn sặc mùi thuốc súng, vỗ vai Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Yên tâm đi, không nghiêm trọng thế đâu.”

Triển Chiêu gật đầu, kéo Bạch Ngọc Đường, “Không nghiêm trọng vậy mà.”

Bạch Ngọc Đường xoay sang nhìn Triệu Trinh và Bạch Cẩm Đường, hai người thả tay ra; anh đi tới trước mặt Ben, kẻ đang sắp bị Mã Hán và Triệu Hổ áp giải, “Anh đừng ép tôi phải ném anh vào nhà tù, nhốt anh cùng những tên bại hoại anh tóm từ trước tới nay! Lúc đó mới là sống không bằng chết.”

Dứt lời, anh gật đầu với Mã Hán, Triệu Hổ, hai người áp giải Ben rời đi; hắn vẫn còn hét lên, “Các người đừng tưởng như vậy là xong. Triển Chiêu, mày mới thực sự là ác quỷ…”

“Câm mồm!” Triệu Hổ quát, cùng Mã Hán nhốt hắn vào phòng giam, cậu chàng còn dùng băng dính bịt mồm hắn để đỡ phải nổi xung bởi những câu nói hàm hồ đó.

Mọi người thức thời rời đi, Bạch Ngọc Đường cũng kéo Triển Chiêu ra ngoài.

“Miêu Nhi…”

Triển Chiêu cười như không hề gì, “Việc chi phải căng thẳng vậy, cặp song sinh đã bảo là ổn thỏa rồi, hình ảnh của tôi không bị lưu lại, không sao đâu.”

Bạch Ngọc Đường ôm lấy Triển Chiêu, “Cậu đừng nghe hắn nói bậy, hắn…”

“Ý cậu là cái câu ác quỷ thực sự kia á?” Triển Chiêu vẫn cười, nhéo má Bạch Ngọc Đường, “Để ý làm gì, thỉnh thoảng là ác quỷ một lần, tôi cũng chẳng quan tâm…”

Bạch Ngọc Đường nhìn anh một chốc, cười, “Cậu phải nhớ kỹ một điều, những gì tôi nói mới là sự thật!”

“Là gì?” Triển Chiêu nghiêng đầu.

“Cậu hoàn toàn không phải là ác quỷ!” Bạch Ngọc Đường chăm chú nhìn vào mắt Triển Chiêu, “Tuyệt đối không phải!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.