“Sói?” Triển Chiêu khẽ cau mày, “Trong khu dân cư sao lại có sói được?”
Con sói kia vừa mới bị Bạch Ngọc Đường đánh văng vào tường, xem ra vẫn còn rất đau, nấp ở góc tường nhe nanh về phía anh.
Bạch Ngọc Đường nhìn nó một lúc, quay ra sau, “Gọi đội cảnh khuyển đem một cái lồng sắt tới đây, nhớ bảo họ cử một chuyên gia bắt sói đến.”
“Cứ chờ chuyên gia bắt sói đến đã rồi hẵng vào.” Bạch Ngọc Đường đóng cửa lại.
“Ai?” Lạc Thiên đột nhiên hô một tiếng, nhìn ra hành lang, bắt gặp một bóng người vụt bỏ chạy.
Bạch Ngọc Đường cùng Lạc Thiên lập tức đuổi theo, Bạch Trì và Triển Chiêu vội vàng tiếp bước.
“A!” Bên trong hành lang vang lên tiếng con gái hét thất thanh. Bạch Ngọc Đường và Lạc Thiên liền lao đến. Một nữ sinh bị một gã áo đen to cao bắt giữ. Gã đàn ông kia ôm chặt cổ cô, ép cô giật lùi đến góc tường. Gã gào lên, “Đừng… Đừng tới đây! Đừng tới đây!”
Bạch Ngọc Đường hơi cau mày, đưa mắt liếc sang Triển Chiêu, tựa như hỏi —— Miêu Nhi, tên này có vấn đề không?
Triển Chiêu tiến lên một bước, đánh giá gã ta. Bạch Ngọc Đường hoàn toàn có lý do để nghi ngờ; bởi vì quần áo mà gã ta mặc vô cùng tả tơi, nhưng bộ đồ ấy vốn là Âu phục, còn có cả cà vạt. Trang phục như thế hẳn là một văn chức; chỉ là bộ dạng hiện tại giống như là đã lang thang bên ngoài cả tháng rồi. Trông gã thật bẩn thỉu, tóc tai bóng nhẫy dính bết, trên mặt có rất nhiều vết xây xước, vừa đen vừa nhem nhuốc. Gã trợn trừng đôi mắt… vẻ điên điên khùng khùng.
“Không bình thường.” Triển Chiêu kết luận ngắn gọn.
“Có thể thuyết phục được không?” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.
“Để tôi thử.” Triển Chiêu liếc qua cô bé đang hoảng sợ kia. Cô mặc một bộ đồng phục, có lẽ là một học sinh trung học; bây giờ lại đang nghỉ hè, chắc mới tan học về từ lớp học thêm…
Triển Chiêu bước thêm một bước ngắn về phía trước, một lần nữa quan sát thật kỹ gã đàn ông điên khùng, nhận thấy tuy gã giữ chặt nữ sinh kia nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn cô một cái, tựa như sợ cô bị thương. Mặc dù không rõ tướng mạo của gã thế nào, nhưng ước chừng gã cũng độ bốn mươi, ngón áp út tay trái có đeo nhẫn.
“Em gái anh năm nay cũng mười tuổi rồi nhỉ?” Triển Chiêu đột nhiên hỏi.
“Em… em gái?” Gã đàn ông kia thoáng ngây ra, nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu chớp mắt, “Đúng rồi, em gái anh tên gì?” Vừa nói vừa ra hiệu vào ngón áp út tay trái gã.
Gã cúi đầu, liếc nhìn ngón áp út, gật đầu, “Ừm, Tiểu… Tiểu Đình.” Rồi lại mờ mịt lắc đầu hỏi, “Làm sao cậu biết? Cậu đã thấy Tiểu Đình? Em ấy ở đâu? Tôi tìm mãi mà không thấy em tôi… Tôi không tìm thấy nhà.”
Triển Chiêu nghiêng đầu, tỏ vẻ khó hiểu, “Anh hồ đồ rồi à? Không phải nhà của anh ở ngay kia sao?” Dứt lời, chỉ tay ra phía sau, “Vừa nãy tôi còn nhìn thấy Tiểu Đình nữa mà.”
“A… Ở đâu?” Gã ta hưng phấn kêu lên, “Anh về rồi đây, bà xã, anh về rồi đấy…” Vừa nói vừa đẩy ra cô nữ sinh ra, lao về hướng Triển Chiêu chỉ, vừa lướt qua anh đã bị Lạc Thiên tóm lại, đẩy vào tường.
Nữ sinh bị dọa bật khóc, Bạch Trì đi tới an ủi, “Em có biết người đàn ông này không?” Cậu đưa tay về phía gã đàn ông điên khùng kia.
“Các người buông tôi ra! Tôi không đi với các người!” Gã đàn ông gào to, “Các người không có quyền làm như vậy, tôi phải về nhà! Về nhà!”
Nữ sinh lắc đầu, “Chưa gặp bao giờ… Em, em muốn về nhà.”
Bạch Trì gật đầu, cô bé đang định xoay người đi thì đột nhiên bị Triển Chiêu gọi giật lại, “Gượm đã!”
Cô quay đầu lại nhìn anh.
Triển Chiêu vòng tay ra sau lưng, kéo nhẹ Bạch Ngọc Đường một cái.
“Em ở đâu?” Triển Chiêu hỏi nữ sinh.
Cô bé chần chừ một chút, hỏi ngược, “Các anh là ai?”
“Bọn anh là cảnh sát.” Bạch Trì đứng cạnh cô trả lời.
“Em ở tiểu khu đối diện.” Nữ sinh dường như thiếu tín nhiệm, đưa đôi mắt đáng thương nhìn Triển Chiêu, “Em muốn về nhà, nếu về trễ sẽ bị mẹ mắng.”
Triển Chiêu mỉm cười, thấp giọng hỏi, “Tiểu khu đối diện… Là tòa nhà số mấy?”
Nữ sinh sửng sốt, căng thẳng đáp, “Mẹ em dặn, không được tùy tiện nói cho người khác biết địa chỉ nhà.”
Triển Chiêu gật đầu, lại mỉm cười, “Vậy em vừa mới đi học thêm về sao?”
“Vâng, đúng thế.” Cô trả lời.
“Vậy sao em không về nhà ngay mà tới nơi này làm gì?” Sắc mặt Triển Chiêu đột nhiên lạnh đi.
“…” Nữ sinh kinh ngạc, sắc mặt đột nhiên biến đổi, “Em… Em đến tìm bạn em.”
Triển Chiêu nheo mắt, “Đừng giả bộ nữa, gương mặt và vóc người của cô trông quả đúng như tuổi mười sáu, nhưng ánh mắt kia thì đã ba mươi rồi!”
Anh vừa dứt lời, “nữ sinh” cau chặt chân mày, bất thình lình rút dao từ sau lưng đâm về phía Bạch Trì bên cạnh. Cùng lúc đó, Triển Chiêu nghiêng hẳn sang một bên, một vật được phi ra từ Bạch Ngọc Đường, trúng ngay vào mũi của cô ta… Là chiếc điện thoại di động.
“Ư…” Đau nhất là bị đập trúng mũi, cô nữ sinh dỏm bịt lấy vết thương cúi đầu, máu mũi chảy xuống.
“Không được cử động.” Bạch Trì rút súng, chĩa về phía cô, “Cô là ai?”
Bạch Ngọc Đường đi tới nhặt di động lên, lôi cô gái đứng dậy, nhìn kỹ thì thấy ấy quả thật là một người phụ nữ trang điểm dày phấn với vóc người nhỏ nhắn. Đúng như lời Triển Chiêu, ánh mắt cô ta… Hẳn đã ba mươi tuổi rồi.
Tay vừa bị bắt lấy, cô ta đã quay phắt lại, thừa dịp Bạch Ngọc Đường chưa chuẩn bị mà tung chân đá. Bạch Ngọc Đường đưa tay đỡ, cô ta muốn chạy nhưng bị anh kéo giật trở lại. Nhấc chân ngăn lại cú đá kia của cô ta, Bạch Ngọc Đường cau mày, ép cô ta sát vào tường, “Tốt nhất cô đừng động đậy, tôi không đánh phụ nữ.”
Cô ta giãy giụa hồi lâu mà không thể thoát ra, biết gặp phải cao thủ, đành thở hổn hển, không kháng cự nữa.
“Thân thủ của người phụ nữ này không tệ, không phải bình thường.” Lạc Thiên mang gã điên kia tới trước Bạch Ngọc Đường, “Trên tay hắn có dấu bị trói.”
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Bạch Trì khó hiểu nhìn hai quái nhân bị đè trên mặt đất, một người điên quần áo tả tơi, một người đàn bà giả mạo nữ sinh trung học với võ nghệ siêu phàm, còn cả một con sói được nuôi trong nhà.
Triển Chiêu ngồi xổm xuống, nhìn người đàn ông điên, đồng thời cũng quan sát người phụ nữ. Suy nghĩ một hồi, anh hỏi cô ta, “Cô muốn bắt hắn nên mới tới đây, mang theo dao là định đem anh ta đến chỗ kín đáo rồi giải quyết?”
Bản thân cũng không mong đợi sẽ có câu trả lời, Triển Chiêu chỉ cần bắt được sự thay đổi trong đôi mắt cô ta là biết mình nói đúng hay không.
“Xem ra tôi đã đoán đúng.” Triển Chiêu gật đầu, đưa tay nhẹ nhàng vạch mí mắt của của người đàn ông phát điên, “Anh ta phải chịu khổ trong một thời gian dài, xem ra có một số dây thần kinh đã bị tổn thương, nhưng cũng không hẳn đã điên hoàn toàn. Các người nhốt anh ta, trên mặt anh ta lại có vết trầy xước, quần áo rách rưới đến mức này chắc chẳn không phải tự nhiên mà thành… Nói cách khác, các người không chỉ nhốt một mình anh ta.” Triển Chiêu nhìn đôi mắt hơi nhướn lên của người phụ nữ, tiếp tục suy đoán, “Họ bị giam trong một nơi tối tăm ngột ngạt, dơ bẩn ẩm ướt, mỗi ngày đều là một ngày tuyệt vọng. Các người tiêm thuốc vào anh ta, lẽ ra phải có hiệu quả ở mức độ nào đó; thế nhưng có thể, người này tương đối đặc biệt, thuốc chỉ có tác dụng với anh ta trong thời gian có hạn. Anh ta thừa dịp các người không phòng bị mà trốn thoát, các người liền lập tức truy đuổi… Để bảo vệ bí mật việc bắt giữ anh ta, các người nhất định phải giải quyết người này, bởi vì anh ta đã thấy rất nhiều chuyện rồi.”
Hơi thở của người phụ nữ bắt đầu dồn dập. Triển Chiêu biết, cô ta căng thẳng.
“Công phu của cô không tệ, muốn bắt được một người suy yếu như anh ta thì rất dễ dàng, nhưng tại sao lại đến nơi này mới động thủ? Lý do chỉ có một, đoạn đường này không có bất kỳ chỗ nào kín đáo để có thể hạ thủ, mà trong tòa nhà này lại có một nơi như thế.”
Cô ta hít vào một hơi, sắc mặt trắng bệch.
“Vừa rồi khi cô nói tiểu khu đối diện, trong nháy mắt đã lộ vẻ chần chừ… Vậy nên tôi đoán, nơi đó không phải là ở tiểu khu đối diện, mà là tiểu khu phía sau.” Triển Chiêu đứng lên, nhìn người đàn ông, “Tình trạng của anh ta không thể nào liên tục chạy quá một trăm mét, anh ta leo nhiều thang lầu như vậy… Tôi nghĩ, phía sau tòa nhà này có một kho hàng… có tầng ngầm, hoặc có tường bao chung quanh… Như vậy, cho dù ai đó ở trong kêu gào cũng sẽ không bị phát hiện.”
Bạch Ngọc Đường bấm số di động cho Tưởng Bình, bảo cậu tra phía nam tòa nhà họ đang đứng, trong vòng một trăm mét phụ cận có những kho hàng nào phù hợp với điều kiện; đồng thời cũng bảo cậu báo cho Ngải Hổ, phái một lượng cảnh sát đến đây.
Không bao lâu sau, Tưởng Bình truyền tin tức đến, “Chỉ có ba nơi phù hợp với điều kiện ạ.”
Bạch Ngọc Đường đưa điện thoại cho Triển Chiêu, Triển Chiêu nói với Tưởng Bình, “Để đội Ngải Hổ chia ra ba đường, đi vào lục soát khoảng mười phút. Phải chuẩn bị sẵn vũ khí, có khả năng sẽ gặp kháng cự… Đúng rồi, mang cả cảnh khuyển theo nữa.”
Anh lại liếc về phía người phụ nữ kia; sắc mặt cô ta tái nhợt, sợ hãi nhìn Triển Chiêu, một lúc lâu mới buột miệng, “Cậu không phải con người.”
Triển Chiêu thờ ơ, quay đầu lại xem người đàn ông đang giãy giụa trên tường đòi về nhà, lạnh lùng ném trả một câu, “Các người mới không phải con người.”
Chẳng mấy chốc, đội cảnh khuyển đã cho người mang lồng sắt tới. Hai huấn khuyển viên mặc đồ phòng hộ đi vào trong phòng, bắt con sói vào lồng sắt, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Đội trưởng Bạch, lồng sắt để đâu đây ạ?”
Bạch Ngọc Đường trông con sói một cái, hỏi các đội viên cảnh khuyển, “Đây là sói sao?”
“Vâng.” Huấn khuyển viên gật đầu, “Sói thuần chủng, không phải là chó săn.”
“Anh có biết nó thuộc giống gì không?” Triển Chiêu hỏi, “Tôi thấy ngạc nhiên là sao nó nhỏ vậy?”
“Có lẽ chỉ là sói con thôi.” Huấn khuyển viên cười, “Chưa tới bốn tháng. Nó thuộc giống sói tuyết Siberia, không biết là lấy ở đâu ra nữa.”
“Sói tuyết…” Triển Chiêu khẽ cau mày, “Tại sao không phải là lông trắng?”
“Ha ha… Tiến sỹ Triển, sói trắng là một giống cực hiếm thấy. Hơn nữa hầu như sói trắng đều là con đầu đàn, vô cùng khôn khéo, khả năng bắt được không nhiều.”
“Cứ để ở văn phòng SCI đi, phiền anh chuẩn bị thêm chút thức ăn cho nó.” Bạch Ngọc Đường mở miệng, “Gầy nhom như vậy, khéo nó chết đói.”
“Vâng!” Đội huấn khuyển mang chiếc lồng trở về cục cảnh sát. Những đội viên SCI còn lại cũng chạy đến, Trương Long cùng Vương Triều đem hai người đang nằm trên đất áp tải về cục. Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đi vào căn nhà nuôi sói khi nãy xem xét.
“Ôi… Cái mùi đúng là!” Triệu Hổ nhăn mặt nhăn mũi, “Xem ra chỉ là ổ cho sói thôi, hôi thế này thì ai mà ở được.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu. Lúc này, tiếng chuông di động trong túi anh vang lên, “Alo? Ngải Hổ à, thế nào?”
Đầu dây bên kia, Ngải Hổ thở hổn hển, “Đội trưởng, bọn em cứu được ba người bị nhốt trong kho dưới mặt đất, nhưng mà những tên nhốt người không có ở đây, xem ra đã chạy cả rồi.”
“Đem những người đó tới bệnh viện đi, trông chừng cẩn thận, sắp tới chúng ta còn phải thẩm vấn.”
“Rõ.” Ngải Hổ bổ sung một câu, “Đội trưởng, chỗ này… Con mẹ nó, thật kỳ dị. Các anh tới nhìn xem sao, em sẽ phái người bảo vệ hiện trường.”
“Được, chúng tôi tới ngay.” Bạch Ngọc Đường cúp máy, nhìn Triển Chiêu, “Miêu Nhi, mọi người được cứu ra rồi, hoàn toàn khớp với phán đoán của cậu.”
Triển Chiêu gật đầu, “Tại sao người điên kia cứ hết lần này tới lần khác cứ đi vào tòa nhà này? Cậu nghĩ là trùng hợp, hay có lý do nào khác?”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, mỉm cười, ghé sát bên tai Triển Chiêu trả lời, “Lúc người phụ nữ kia đá tôi, tôi nhìn thấy trên đùi cô ta có một hình xăm đầu sói, có tính là lý do không?”
Triển Chiêu lườm Bạch Ngọc Đường, “Đồ háo sắc!” Lại nghe Bạch Ngọc Đường nói tiếp, “Miêu nhi, hình con chuột trên quần lót của cậu màu gì? Phải là màu trắng đấy nhé!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]