“Gieo gió gặt bão?” Triển Chiêu liếc Bạch Ngọc Đường, “Cậu chắc chứ?”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Trước kia khi phá án đã từng thấy.” Nói xong, anh bấm điện thoại, “Này, Hổ Tử, cậu tới ký túc xá của Lý Phi đi, có mấy thứ cần cậu xem qua. À, gọi cả Công Tôn đến cùng luôn.”
Dập máy, Bạch Ngọc Đường quay lại nhìn Triển Chiêu, “Muốn biết có phải hay không, cứ để Hổ Tử xác nhận là chắc chắn nhất.”
Triển Chiêu gật đầu, bước vòng qua thi thể, quan sát đồ đạc trong phòng. Nhìn một hồi, anh phát hiện ra căn phòng này hơi quá sạch sẽ gọn gàng so với các phòng ký túc xá nam thông thường. Đưa tay sờ trên mặt trên thành giường, không dính chút bụi. Triển Chiêu quay lại ra hiệu cho Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường liền nói với vị giáo viên đang lo sợ nhũn người kia, “Ký túc xá nam sinh của trường các vị cũng thật là sạch sẽ.”
Ông thầy lắc đầu thở dài, “Chỉ có phòng này thôi.”
“Thế ư?” Triển Chiêu nhìn ông ta, “Vậy là sao?”
“Lý Phi mắc bệnh sạch sẽ có tiếng.” Thầy giáo lại lắc đầu, “Bệnh cậu ta cũng phải nghiêm trọng lắm, lúc rảnh rỗi thì đi quét tước phòng ngủ, lấy giấy ăn lau sàn nhà, anh nói xem phòng có thể không sạch sẽ được sao?”
“Như thế mà hai người bạn cùng phòng không ý kiến gì sao?” Bạch Ngọc Đường thắc mắc.
“À, một em thì từ trước tới giờ không ở đây. Nhà em ấy ở ngay đây nên về toàn về nhà ngủ, chỉ để một ít đồ trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/s-c-i-me-an-tap-2/2651287/quyen-7-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.