Công Tôn cầm lấy bản báo cáo khám nghiệm tử thi, bước vào phòng làm việc của SCI, chợt cảm thấy bầu không khí có chút quái lạ. Tất cả mọi người đều cúi gằm mặt, ai làm việc nấy, dường như không được tự nhiên, chẳng giống chút nào với kiểu nói chuyện cười đùa mọi khi. Công Tôn tiến vào, hỏi Triệu Hổ gần cửa, “Chuyện gì đấy?”
Triệu Hổ bĩu môi về phía Benjamin, anh ta ngồi cách đó không xa, lật lật mấy trang tạp chí.
Công Tôn nhìn anh ta một cái, Benjamin cũng ngẩng đầu… Nhìn nhau. Từ xưa đến nay, Công Tôn rất ghét quân phục của người nước ngoài, lập tức dời tầm mắt, không nhìn nữa.
“Kết quả kiểm nghiệm mớ xương cốt ấy sao rồi?” Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu từ trong phòng đi ra.
“Ừm.” Công Tôn gật đầu, “Rất kỳ quái.”
“Kỳ quái chỗ nào?” Mọi người nhìn anh.
“Trên bề mặt xương có dấu vết gặm cắn…” Công Tôn nói còn chưa dứt lời đã thấy mọi người hít một hơi khí lạnh.
Công Tôn khoát khoát tay, “Đừng suy tưởng, không phải bị người cắn đâu.”
“Phù…” Mọi người thở phào một hơi, “Thế bị cái gì cắn?”
“… Thuộc chi Chó, có lẽ là chó sói.” Công Tôn nhún vai, “Trường hợp thường gặp đối với những xác chết bị phơi thây nơi hoang dã.”
“Vậy còn vết thương chí mạng trên đầu thì sao?” Triển Chiêu hỏi.
Công Tôn gật đầu, “Đây chính là điểm thú vị mà tôi đã bảo với các cậu.” Vừa nói vừa ngoắc tay với mọi người, ý bảo đi theo anh.
Tất cả di chuyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/s-c-i-me-an-tap-2/2651268/quyen-7-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.