Xe của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa tới cổng công trường, người lái xe taxi đã chờ ở đó, anh ta chỉ cho họ hướng vị khách ấy rời đi khi nãy. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhận ra đó là hướng vào trong công trường.
“Ngày trước, vì một tòa nhà bị sụp nên công trường này bị niêm phong, đã lâu không có ai sử dụng.” Tài xế kể, “Bởi vậy tôi mới thấy lạ. Vả lại, trông anh ta cũng không giống người Trung tôi mới để ý.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, mời người lái xe tới cục cảnh sát miêu tả lại chân dung. Viên tài xế cũng rất nhiệt tình, tự lái xe tới cục.
“Miêu Nhi, cẩn thận một chút.” Bạch Ngọc Đường tiến lại vài bước; trên mặt đất, gạch vụn lớn nhỏ chất hàng đống, “Cậu bảo cái tên cậu thấy trông thế nào?”
“Ừm, vóc dáng cao lớn vạm vỡ.” Triển Chiêu hồi tưởng, “Nhưng tôi không nhìn rõ mặt mũi.”
“Ha ha…” Bạch Ngọc Đường cười, “Đang mải nhìn cái túi đúng không?”
Triển Chiêu híp mắt, “Tiểu Bạch, cậu hỏi làm gì? Hay là cậu cũng gặp rồi?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Khi ông lái taxi nói tên kia không giống người Trung Quốc, tôi chợt nhớ tới một người mình đụng mặt trong buồng tắm câu lạc bộ.”
“Trong phòng tắm? Là tên biến thái hả?”
“Không phải.” Bạch Ngọc Đường đáp, “Trong phòng tắm, lúc đó ở buồng tắm sát vách còn một người nữa.”
“Thật sao?” Triển Chiêu giật mình, “Hay là không biết có chuyện gì xảy ra?”
Bạch Ngọc Đường nghĩ một lát rồi trả lời, “Hình như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/s-c-i-me-an-tap-2/2651266/quyen-7-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.