Bạch Trì và Lạc Thiên nhận lệnh đi điều tra viện dưỡng lão. Hai người hỏi thăm các tình nguyện viên hay giúp đỡ viện, có phải có một người cảnh sát tên là Vương Lập Dũng hay tới đây không.
Các tình nguyện viên đều gật đầu, nói ngày thường cậu ta hay tới chăm sóc một cụ ông tên là Trâu Mạc.
“Trâu Mạc?” Bạch Trì lên tiếng, “Chúng tôi muốn gặp cụ ấy thăm hỏi vài chuyện, anh có thể dẫn đường không?”
Vài tình nguyện viên mỉm cười, “Hỏi ông ấy thà hỏi chúng tôi này.”
“Nói vậy là sao?” Lạc Thiên thắc mắc.
“Ông lão đó vừa điếc vừa câm, lại còn tàn phế.” Một tình nguyện viên đáp, “Các anh hỏi cái gì ông ấy cũng không đáp đâu.”
“Hả?” Bạch Trì hoảng hốt, “Sao lại…”
“Haiz… Báo ứng thôi.” Một tình nguyện viên bất đắc dĩ kể, “Khi còn trẻ làm nhiều chuyện xấu, về già sẽ gặp báo ứng, dù bản thân không bị báo ứng thì cũng ‘đời cha ăn mặn, đời con khát nước’ thôi.”
“Năm xưa ông ta làm chuyện gì xấu vậy?” Lạc Thiên hỏi.
“Giết người chứ sao.” Mấy tình nguyện viên tranh nhau nói, “Nghe bảo ngày trước ông ta là kẻ sát nhân không chuyện ác nào không làm, hại chết nhiều người lắm, sau bị phán chung thân, lúc bị bại liệt thì được cho ra tù tới đây chờ chết; ngoại trừ cậu cảnh sát kia và bạn gái cậu ta thì chẳng ai thèm để mắt đến ông ấy.”
“Cả bạn gái?” Bạch Trì giật mình, “Bạn gái cậu ta trông thế nào, các anh còn nhớ không?”
Mấy tình nguyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/s-c-i-me-an-tap-2/2651242/quyen-6-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.