Vừa nhìn thấy máu trên đùi Triển Chiêu, vành mắt Bạch Ngọc Đường cũng đỏ lên, “Miêu Nhi!”
“Không sao…” Triển Chiêu thấp giọng, “Đạn ở đây…” Vừa nói vừa chỉ chỉ một đầu đạn nhỏ bên cạnh, “Đạn bắn xuyên qua, không phạm khớp xương.”
Mắt Bạch Ngọc Đường càng đỏ. Anh xé tay áo, băng cầm máu cho Triển Chiêu, cố định vết thương, “Miêu Nhi, chịu đựng chút nhé!” Nói rồi, lấy điện thoại gọi về SCI, “Tưởng Bình, Miêu Nhi trúng đạn, gọi cứu thương đến đây, ở viện dưỡng lão!” Cúp máy, Bạch Ngọc Đường chợt thấy một chiếc ô tô trắng đậu ven đường đột nhiên nổ máy, tông đổ mọi chướng ngại trên đường mà lao đi.
Nhanh chóng lướt nhìn địa hình, Bạch Ngọc Đường ôm lấy Triển Chiêu, đặt anh xuống cạnh vách đá góc khuất, bản thân chắn trước anh.
Cửa sổ của chiếc xe hạ xuống, một nòng súng xuất hiện… Bạch Ngọc Đường liếc mắt đã biết là một khẩu bắn tỉa, viên đạn bắn trúng Triển Chiêu ban nãy cũng là kiểu này…
Nhíu mày, Bạch Ngọc Đường đanh mặt, nâng súng bắn… Viên đạn phi thẳng qua nửa khung cửa sổ để mở, bắn trúng gã trong xe. Bạch Ngọc Đường lao ra giữa đường, nã ba phát súng, cả ba đều trúng lốp bánh trái. Tiếng lốp xe nổ tanh bành. Tiếng kim loại ma sát với mặt đường. Cả xe mất trọng tâm, tưởng chừng đâm thẳng vào Bạch Ngọc Đường. Nhưng Bạch Ngọc Đường vẫn đứng im, không hề di chuyển… Chiếc xe trượt một đoạn, lệch hẳn về một bên, vọt qua anh; ngay khi đâm vào vách núi thì “ẦM” một tiếng, kính chắn gió vỡ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/s-c-i-me-an-tap-2/2651240/quyen-6-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.