Chương trước
Chương sau
Vừa nhìn thấy máu trên đùi Triển Chiêu, vành mắt Bạch Ngọc Đường cũng đỏ lên, “Miêu Nhi!”

“Không sao…” Triển Chiêu thấp giọng, “Đạn ở đây…” Vừa nói vừa chỉ chỉ một đầu đạn nhỏ bên cạnh, “Đạn bắn xuyên qua, không phạm khớp xương.”

Mắt Bạch Ngọc Đường càng đỏ. Anh xé tay áo, băng cầm máu cho Triển Chiêu, cố định vết thương, “Miêu Nhi, chịu đựng chút nhé!” Nói rồi, lấy điện thoại gọi về SCI, “Tưởng Bình, Miêu Nhi trúng đạn, gọi cứu thương đến đây, ở viện dưỡng lão!” Cúp máy, Bạch Ngọc Đường chợt thấy một chiếc ô tô trắng đậu ven đường đột nhiên nổ máy, tông đổ mọi chướng ngại trên đường mà lao đi.

Nhanh chóng lướt nhìn địa hình, Bạch Ngọc Đường ôm lấy Triển Chiêu, đặt anh xuống cạnh vách đá góc khuất, bản thân chắn trước anh.

Cửa sổ của chiếc xe hạ xuống, một nòng súng xuất hiện… Bạch Ngọc Đường liếc mắt đã biết là một khẩu bắn tỉa, viên đạn bắn trúng Triển Chiêu ban nãy cũng là kiểu này…

Nhíu mày, Bạch Ngọc Đường đanh mặt, nâng súng bắn… Viên đạn phi thẳng qua nửa khung cửa sổ để mở, bắn trúng gã trong xe. Bạch Ngọc Đường lao ra giữa đường, nã ba phát súng, cả ba đều trúng lốp bánh trái. Tiếng lốp xe nổ tanh bành. Tiếng kim loại ma sát với mặt đường. Cả xe mất trọng tâm, tưởng chừng đâm thẳng vào Bạch Ngọc Đường. Nhưng Bạch Ngọc Đường vẫn đứng im, không hề di chuyển… Chiếc xe trượt một đoạn, lệch hẳn về một bên, vọt qua anh; ngay khi đâm vào vách núi thì “ẦM” một tiếng, kính chắn gió vỡ.

Lạnh lùng nhìn chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại, Bạch Ngọc Đường đến gần, đưa tay muốn mở cửa xe, nhưng va chạm mạnh đã khiến cửa xe bị kẹt. Anh lấy báng súng đập vỡ cửa sổ, thò tay vào, túm lấy kẻ cầm lái đang trọng thương. Gương mặt hắn làm anh sững sờ, “Là mày?!”

Sự ngạc nhiên nhanh chóng biến mất, anh ẩn hắn lại, nhìn thấy tên ngồi phía sau đã bị mình bắn hạ. Lúc này, dưới chân núi có loáng thoáng tiếng còi hiệu của cảnh sát và cứu thương.

Bạch Ngọc Đường thu súng, lạnh lùng nói: “Quá chậm.”

Anh quay lại góc khuất bên núi, Triển Chiêu đang tựa ở đó, sắc mặt tái nhợt.

“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường đến gần, cúi xuống hôn một cái lên khóe môi anh, “Tôi cõng cậu.”

“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu, nhìn thấy chiếc xe màu trắng gần như đã nát bươm, hỏi, “Là ai?”

Bạch Ngọc Đường khom người xuống để Triển Chiêu bám vào lưng mình rồi đứng lên, bước nhanh xuống núi.

“Tiểu Bạch…” Triển Chiêu tựa cằm vào vai Bạch Ngọc Đường, “Người trong xe là ai?”

Bạch Ngọc Đường trầm mặc chốc lát, đáp: “Thằng con của Bàng Cát… Hai ngày trước nó vừa được nộp tiền bảo lãnh để ra ngoài. Quên tên rồi.”

Triển Chiêu cọ cọ vào vai Bạch Ngọc Đường, cười: “Sao lại bốc hỏa lớn thế này?”

“Chi sau bị thương mà còn nói nhiều thế.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Từ trước tới nay cậu chưa từng trúng đạn bao giờ… Mẹ nó.”

“Văng tục?” Triển Chiêu ngạc nhiên, “Đội trưởng Bạch, chủ nghĩa sạch sẽ của cậu đâu rồi?”

“Tốt nhất là đừng có để lại sẹo, bằng không gặp họ Bàng ở đâu là tôi tẩn cho nhừ tử!” Bạch Ngọc Đường vẫn căm giận.

“Cậu cũng có sẹo…” Triển Chiêu nhẹ nhàng chạm vào mảng bỏng lớn trên cánh tay Bạch Ngọc Đường, “Mỗi người một cái, huề…”

Bạch Ngọc Đường không đáp, nháy mắt đã xuống tới chân núi. Xe cứu thương cũng dừng lại, chợt nghe Triển Chiêu lên tiếng, “Hình như có người không cho chúng ta đến viện dưỡng lão.”

“Ý cậu là sao?” Bạch Ngọc Đường đặt Triển Chiêu vào xe cứu thương.

“Dọc đường xảy ra một vụ bắn súng, phong tỏa đường lên viện dưỡng lão.” Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, ngắn gọn nói, “Tôi xử lý qua vết thương ở đây xong thì cậu cõng tôi lên núi, chúng ta tới viện dưỡng lão trước!”

Bạch Ngọc Đường mỉm cười, không mở miệng thêm, lẳng lặng chờ ở bên, để bác sĩ kiểm tra thương thế của Triển Chiêu.

Các y sĩ nhanh chóng băng bó cho Triển Chiêu. Máu đã ngừng nhưng vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra lần nữa.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, nói với bác sĩ, “Trong chiếc xe màu trắng trên núi còn hai tên, một đã chết, một sắp chết.”

Các bác sĩ nhìn nhau, vội vàng xuống xe, gấp gáp lên núi.

Bạch Ngọc Đường dặn những cảnh sát có mặt phong tỏa hiện trường, không được để kẻ nào chạy thoát. Sau đó, anh bảo Lạc Thiên và Bạch Trì điều tra những cụ già có liên quan đến viên cảnh sát đã chết kia.

Mọi người tản đi. Triển Chiêu vẫy tay với Bạch Ngọc Đường, “Chúng ta cũng đi chứ nhỉ?”

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, mỉm cười với Triển Chiêu: “Ý cậu là chúng ta tới viện dưỡng lão điều tra trước, sau mới đến bệnh viện, phải không?”

“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu.

Bạch Ngọc Đường ghé lại sát gần, tay bắt lấy cằm Triển Chiêu, âm u nói: “Miêu Nhi, có phải ngày thường tôi quá chiều cậu hay không?”

Triển Chiêu ngẩn ra, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào, chợt nghe Bạch Ngọc Đường chầm chậm nói tiếp, “Cậu không nhìn ra bây giờ tôi đang tức giận thế nào sao?”

Triển Chiêu có chút căng thẳng, đã lâu lắm rồi con chuột không nổi điên thế này… Anh nhỏ giọng, “Thì… khả năng có đầu mối.”

Bạch Ngọc Đường lùi lại, nhấc chân đạp mạnh một cái vào bên khoang lái, anh rống lên: “Còn chưa khởi động?!”

Tài xế giật mình, nơm nớp mở miệng: “Cửa… Đóng cửa đã ạ.”

Bạch Ngọc Đường sập cửa đánh “RẦM”. Anh ngồi xuống cạnh Triển Chiêu, nhìn chiếc giường, trừng Triển Chiêu — Nằm xuống!

Triển Chiêu dẩu dẩu — Hung dữ cái gì chứ?!

Bạch Ngọc Đường nhướn mi — Cậu có nằm không?

Triển Chiêu không tự nhiên, nhìn về một bên — Không nằm!

“Nha…” Triển Chiêu kinh ngạc, bị Bạch Ngọc Đường ấn ngã ngửa.

“Cậu… làm gì?” Triển Chiêu bối rối khi Bạch Ngọc Đường áp lên anh.

“Làm gì?” Bạch Ngọc Đường cười, “Phạt cậu!” Nói rồi, anh bắt lấy đôi môi Triển Chiêu, ác liệt mà hôn.

“Cứu… Cứu…” Triển Chiêu vừa thở vừa kêu.

“Cứu?” Bạch Ngọc Đường kết thúc nụ hôn dài, đưa tay véo véo hai má Triển Chiêu, “Gọi ai cứu? Ai cũng không cứu được cậu.”

“Cứu cái đầu cậu á!” Triển Chiêu thẳng tay tung quyền, “Tôi nói là xe cứu thương, cậu còn dám làm bậy!”

“Cậu đánh thật à?” Bạch Ngọc Đường xoa mũi, ngồi dậy.

“Ai bảo cậu nói bậy.” Triển Chiêu bật lên, “A…” Một phen kích động làm Triển Chiêu quên béng vết thương trên đùi, anh đau đến lạnh cả người.

“Miêu Nhi!” Bạch Ngọc Đường cả kinh, luống cuống, “Đau không?”

“Lời thừa!”

“Ráng chịu đựng, sắp tới bệnh viện rồi!”

“Hứ!”



Tại bệnh viện, sau khi tiến hành kiểm tra toàn diện, bác sĩ cho biết — Phát súng không làm khớp xương bị thương, cũng không gây vỡ tĩnh mạch, chỉ cần cố định chân, chờ liền thịt là ổn, cũng không đáng lo lắm. Trong khoảng thời gian này, Triển Chiêu nên hạn chế hoạt động, chú tâm tĩnh dưỡng, thực hiện thêm vật lý trị liệu nữa là tốt rồi.

“Tĩnh dưỡng ở đây tức là chỉ ăn mà không vận động?” Bạch Ngọc Đường hỏi bác sĩ.

“À ừ… Phải.” Bác sĩ gật đầu.

“Miêu Nhi, thì ra đời cậu ngày nào cũng tĩnh dưỡng a!” Bạch Ngọc Đường cười phá lên.

Triển Chiêu cầm khay y tế ném Bạch Ngọc Đường.



Công Tôn mơ màng mở mắt, đầu hơi váng, đã phục hồi sức lực ít nhiều. Đôi mắt chậm rãi mở hẳn, trời đã tối, anh đang nằm trên một chiếc giường lớn, chính xác thì đang gối lên một cánh tay quen thuộc.

“Tỉnh?” Bên tai vang lên giọng nói người ấy.

“Ừ.” Công Tôn gật đầu, lại lắc đầu, cảm thấy tỉnh táo hơn, mở miệng tiếp, “Khát.”

Bạch Cẩm Đường đứng dậy xuống giường, hỏi: “Nước hay rượu?”

“Rượu.” Công Tôn không nghĩ ngợi mà đáp.

Bạch Cẩm Đường đi tới tủ rượu, rót một ly, quay lại bên giường, đưa cho anh, cười: “Muốn tôi dùng miệng mớm không?”

Công Tôn trợn mắt lườm, đưa tay nhận chiếc ly, ngửa cổ uống một ngụm. Chất cồn khiến anh có tinh thần hơn. Công Tôn xoay sang nhìn Bạch Cẩm Đường, “Bàng Cát sao rồi?”

“Không chết.” Bạch Cẩm Đường đáp.

“Vì sao ông ta lại…” Công Tôn không hiểu.

“Ai biết, giao cho cảnh sát rồi.” Bạch Cẩm Đường hời hợt nói, “À phải, Tiểu Chiêu bị thương.”

“Cái gì?” Công Tôn kinh hoảng, “Bị làm sao? Có nghiêm trọng không?”

Bạch Cẩm Đường khẽ nhướn mi, “Muốn biết?”

“Nói nhảm!” Công Tôn nổi cáu, “Mau nói đi!”

Lấy lại ly rượu từ tay Công Tôn, Bạch Cẩm Đường uống nốt, để chiếc ly xuống. Anh trở tay một cái, đặt Công Tôn dưới thân, “Em không phản kháng… thì tôi nói.”

“Anh…” Công Tôn vừa tức vừa lo lắng, đẩy đẩy Bạch Cẩm Đường, với tay lấy di động, “Hỏi anh không bằng tự hỏi.”

Bạch Cẩm Đường cười khẽ, chui vào trong chăn, mở cúc áo ngủ của Công Tôn.

“Đừng nghịch!” Công Tôn đẩy anh ra, tìm số của Bạch Ngọc Đường, nhấn nút gọi.

Lúc này Bạch Cẩm Đường đã cởi hết cúc áo ngủ của Công Tôn, đặt môi xuống bờ ngực người ta.

Chuông điện thoại vang lên, Bạch Ngọc Đường tiếp máy, “Alo?”

“A!” Đầu dây bên kia lại vang lên một tiếng thở nhẹ ám muội của Công Tôn.

Bạch Ngọc Đường cảm thấy khó hiểu, giơ điện thoại nhìn tên… Đúng là Công Tôn mà?

“Ai đấy?” Triển Chiêu bên cạnh đang gặm xương sườn bổ thân, ngẩng đầu hỏi.

“Hình như là Công Tôn.” Bạch Ngọc Đường chưa dám khẳng định, hỏi bên kia đầu dây, “Công Tôn?”

“Ư…” Công Tôn không mở miệng đáp nổi, Bạch Cẩm Đường đang hôn anh. Bàn tay kia luồn vào quần ngủ của Công Tôn, đụng chạm không trong sáng chút nào khiến anh phải rên lên.

… Bạch Ngọc Đường nhìn điện thoại, vẻ mặt mù tịt, thanh âm đậm tình sắc phát ra từ loa điện thoại.

“Ai vậy?” Triển Chiêu vẫn gặm xương sườn, tò mò.

“Cậu tự nghe xem.” Bạch Ngọc Đường áp điện thoại vào tai Triển Chiêu.

Triển Chiêu vừa mới nghe…

“Nha… Bỏ ra… Ư…” Là tiếng kêu vô lực của Công Tôn. Động tác của Bạch Cẩm Đường quá nhanh, khiến anh hoàn toàn đã chìm vào “tình” cảnh mất rồi.

“Khụ khụ…” Thiếu chút thì Triển Chiêu nghẹn miếng sườn, mở to mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, “Là ai gọi? Sao lại hạ lưu thế này?”

Công Tôn ở đầu dây bên kia không nói nên lời. Nhưng anh nghe rõ tiếng trò chuyện, xem ra Triển Chiêu có sức sống lắm, tự nhiên thấy yên lòng. Chỉ là Bạch Cẩm Đường càng lúc càng suồng sã, giày vò anh, tên hỗn đản này!

Bất đắc dĩ, Công Tôn muốn dập máy, Bạch Cẩm Đường ngược lại không cho, đè tay Công Tôn lại, điện thoại rơi sang một bên.

“Nha… Anh… A!” Công Tôn cáu. Bạch Cẩm Đường quá hiểu thân thể anh, chỉ hai ba cái đã khiến anh thở hổn hển, khó có thể nói chuyện bình thường.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa gặm xương sườn vừa nghe điện thoại. Tiếng động từ đầu dây bên kia càng lúc càng kịch liệt.

“Dừng… tay… Điện thoại!” Công Tôn cuống cuồng, nếu Bạch Cẩm Đường mà làm xong thì anh còn mặt mũi nào nữa?!

“Đừng lo.” Hình như Bạch Cẩm Đường đọc thấu suy nghĩ của Công Tôn. Anh hôn lên tai người ta một cái, khẽ cười, “Không lên tiếng là được.”

Đầu dây bên này, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu được nghe tường thuật trực tiếp, mặt đỏ tới tận mang tai. Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu đang gặm xương sườn, nghiêm túc đặt vấn đề: “Miêu Nhi… Chúng ta cũng làm đi!” Dứt lời, vồ sang.

“Chuột chết, cậu làm gì?!”

“Làm ấy, lâu lắm rồi không làm!”

“Đừng! Tôi bị thương!”

“Không chạm vào thì không sao!”

“Phải tĩnh dưỡng! ~”

“Không thể không vật lý trị liệu!”

“Nha… Đừng đụng vào…”

“Cứ đụng!”



+++
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.