Lạc Dương đưa mọi người tới một nơi ngoài dự tính —- Một lối vào đường ngầm bỏ hoang của thành phố S.
Đường ngầm này có lẽ được xây dựng từ nhiều năm trước, khuất ngay sau một nhà máy tư nhân ở ngoại ô thành phố. Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm cái lối vào hun hút tối om, hỏi Lạc Dương: “Râu Quai Nón kia ở trong cái hang này?”
Lạc Dương gật đầu rồi lại lắc đầu: “Đây chỉ là cửa vào thôi, chú ấy ở trong ạ.”
“Sống trong đường ngầm?” Âu Dương Xuân thấy hơi khó hiểu, xoa xoa cằm. Nói thật là giờ Âu Dương Xuân vẫn chưa rõ nhóm Triển Chiêu định điều tra cái gì, nhưng tựa hồ có liên quan đến vụ án nên cũng không hỏi nhiều, kiên nhẫn quan sát đã.
Lạc Dương dẹp mấy hộp giấy phế thải tạp nham sang một bên, phía sau lộ ra một cái tủ. Bên trong có một cái trản nhìn như trản đèn dầu cổ, còn có cả một hộp diêm. Thuần thục đốt đèn, Lạc Dương ngẩng đầu nói với Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu: “Chúng ta đi thôi.” Xong, nó cầm đèn dẫn đầu, bước vào con đường ngầm.
Giống như một hang động của người nguyên thủy, đường ngầm bị quên lãng này không phải là một ngôi nhà bình thường có thể để lại trong tâm trí ta những cảm giác ấm áp. Trái lại, nó chỉ làm ta thấy bầu không khí thật thấn bí đáng sợ.
Ba người đi dọc theo con đường đầy bụi đất, chậm rãi theo Dương Dương vào trong. Triển Chiêu kinh ngạc phát hiện Lạc Dương không hề sợ hãi. Có mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/s-c-i-me-an-tap-2/2651152/quyen-5-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.