Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu dắt theo Tiểu Lạc Dương, áp giải Du Khánh Diên đầu đầy máu trở về cảnh cục, trong chốc lát đã gây nên náo loạn không nhỏ. Lam Thành Lâm nghe được chuyện, sắc mặt tối sầm, nhìn Du Khánh Diên thảm hại khó tả một chút rồi xoay sang hỏi Bạch Ngọc Đường: “Đội trưởng Bạch ra tay cũng thật tàn nhẫn.”
Bạch Ngọc Đường cười, nhướn mi, “Đừng hiểu lầm, không phải do tôi.”
Vẻ mặt Lam Thành Lâm nghi ngờ, lại liếc qua Triển Chiêu và Bạch Trì, rồi tầm nhìn rơi xuống Lạc Dương bên cạnh Triển Chiêu, rõ ràng sửng sốt.
Lạc Dương ngẩng lên nhìn chằm chằm vào Lam Thành Lâm, ánh mắt không chút tốt đẹp, giống như có thù. Triển Chiêu vỗ nhẹ vào vai nó.
“Tổ trưởng, thằng oắt kia điên rồi.” Hai tay Du Khánh Diên bị còng, không thể ngo ngoe, đưa ánh mắt cầu xin giúp đỡ về phía Lam Thành Lâm. Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu không nói gì, bởi vì bọn họ đã thấy cách đó không xa, Bao Chửng đang cũng Âu Dương Xuân bước nhanh tới.
Bao Chửng nhìn hai bên, lạnh giọng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra?”
Lam Thành Lâm định mở miệng, bị Bao Chửng trừng một cái, lời muốn nói lại nuốt về. Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau, không trả lời.
“Cậu nói đi.” Bao Chửng hỏi Du Khánh Diên đầu đầy máu.
“Tôi thấy đứa trẻ này có phần kỳ lạ, muốn lại gần hỏi nó, không ngờ nó bị điên, nhặt gạch đánh người.” Du Khánh Diên nói, “Sau đó người của đội trưởng Bạch tới, cho rằng tôi muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/s-c-i-me-an-tap-2/2651151/quyen-5-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.