Không mấy khi Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường nghiêm túc như vậy. Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn những bức tường cao xung quanh, một lát sau lắc đầu, lạnh giọng nói: “Không thể đi từ trên!”
“Trên không thể thì…” Triển Chiêu nhìn xuống đất, cả hai đồng thanh —- “Dưới!”
Bạch Ngọc Đường cúi đầu kiểm tra mặt đất. Kiểu đá lát đường ở khu vực này thực hiếm thấy. Từng khối xi măng vuông, không ít khe lỗ. Vừa nhìn vừa dò giẫm, chẳng bao lâu, Bạch Ngọc Đường dừng lại trước một phiến đá vuông, ngồi xổm xuống, vươn tay dò giữa khe phân cách với mảng lát bên cạnh.
Triển Chiêu cũng đi tới, “Thế nào?” Ngồi xổm xuống, hỏi.
“Có gió.” Bạch Ngọc Đường vừa đáp vừa luồn ngón tay xuống lỗ hở giữa cái khe, ngón trỏ móc vào, nhấc mạnh. Phiến xi măng bị nhấc hẳn lên. Hai người cùng nhìn chăm chăm vào, chỉ thấy bên dưới là một thông đạo tối om. Có rất nhiều đường ống đan xen, thông đạo sâu khoảng hai mét — Là đường ngầm kiểu cũ của thành phố S.
“Xem ra lần trước hắn cũng chạy như vậy.” Triển Chiêu nhìn đường ngầm, nói.
Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Tôi xuống xem, cậu…”
Triển Chiêu không đợi Bạch Ngọc Đường nói xong đã trừng mắt: “Tôi cũng muốn xuống!”
Không có thời gian tranh luận, Bạch Ngọc Đường gật đầu, nhảy xuống trước rồi đưa tay tiếp lấy Triển Chiêu.
Hai người vừa vào địa đạo đã phát hiện một ngã rẽ bị chặn, liền đi về ngã rẽ kia. Vừa đi được vài bước, bốn phía rơi vào bóng tối, Bạch Ngọc Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/s-c-i-me-an-tap-2/2651132/quyen-5-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.